Chương 260: Giao đấu
“ Làm thế nào để giao lưu?” Tạ Y thu hồi khuôn mặt tươi cười, bình thản nói ra.
" Võ quán của chúng ta dạy kỹ năng chiến đấu, cho nên 2 bên võ quán của chúng ta sẽ cử học viên cùng cấp bậc so tài kĩ năng chiến đấu với nhau." Lưu Sơn mỉm cười " 5 em học viên ở phía sau tôi theo thứ tự, đệ tử từ cấp 1 đến cấp 5 của võ quán chúng tôi. "
"Đây là trận chiến công bằng nhất, có thể phản ánh rõ nhất khả năng thực chiến của các học viên của 2 bên. Võ quán Cực Hạn các anh cảm thấy như thế nào."
Lưu Sơn sau khi nói xong, liền nắm hai tay, mặc dù đang hỏi, không đợi Tạ Y đáp lại, liền quay đầu nhìn người ở phái sau, " Nhạc Nguyên Thần, ngươi lên trước."
Bên trái hàng ngoài cùng đứng bên cạnh người thanh niên võ quán Nhất Kích, vẻ mặt vẫn còn trẻ con, gật đầu lon ton chạy về phía trước, khi đến mép sân thi đấu thì dùng ngón chân nhún một phát dễ dàng nhảy lên võ đài có 4 -5 tầng bậc thang.
Nhạc Nguyên Thần đứng trên võ đài, khóe miệng chậm rãi cong lên, cằm hơi nhếch lên, nhìn về phía học viên cực hạn võ quán ở phía dưới
Có người nóng lóng muốn thử
Có người tức giận.
Có người chả quan tâm tí gì.
Cũng có người thích xem náo nhiệt để buôn dưa.
Hắn chậm rãi nói: " Võ đường Nhất Kích, học viên thức tỉnh cấp 1 Nhạc Nguyên Thần đang ở trên võ đài, có người nào trong võ quán Cực Hạn tiến lên khiêu chiến không!"
Bầu không khí hơi ngưng tụ.
Đại sảnh tầng 1, lúc này, tất cả học viên đều ngừng huấn luyện lại, tụm 5 tụm 3, đi tới võ đài để tỉ thí.
Bản thân là học viên võ quán Cực Hạn, họ là những khách hàng trả phí, dù mới tập luyện và tham gia lớp học mới được vài ngày, cho nên đối với võ quán cảm giác thân quen, cảm giác tán đồng cũng chưa có mãnh liệt.
Chỉ là người trong võ quán Nhất Kích quá bố láo, cái tướng của Nhạc Nguyên Thần càng làm cho họ chán ghét hơn.
Trong lòng của nhiều người bây giờ đang bốc cháy.
Im lặng vài giây, có một tiếng hét lớn từ trong đám đông, " Tôi đến đây! "
Một người đàn ông vạm vỡ, khôi ngô, nhảy vào võ đài và đối mặt với Nhạc Nguyên Thần.
……
" Khí tức tên học viên võ quán Nhất Kích cấp 1 nằm ở giữa. Còn bên chúng ta, khí tức đã đạt cấp 1 đỉnh phong, chắc là có ưu thế đi?"
Phía dưới, một học viên nhìn chằm chằm vào hai người trên sân khấu rồi lẩm bẩm.
Tô Nhiên bên cạnh cau mày ở bên cạnh hắn, " Tố chất thân thể có ưu thế, nhưng..."
Ai cũng rõ ràng khi võ quán Nhất Kích dám đến phá quán thì chắc chắn sẽ chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, bọn hắn có thể chiến thắng chính là võ quán Cực Hạn mới mở cửa chưa có thời gian huấn luyện cho học trò xuất sắc.
Dù không thiếu những học viên thực lực mạnh mẽ, nhưng lần so tài này chính là cuộc chiến đấu của những người cùng cấp.
Người thức tỉnh được chia làm 2 phe.
Một phe là những người lính đánh thuê đã trải qua máu lửa chém giết và phe còn lại là những người chuyên nghiên cứu về kĩ xảo trong chiến đấu.
Không có phân chia và xác định rõ ràng giữa 2 phe, nhưng bình thường mà nói, lính đánh thuê có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Bởi vì họ phải thường xuyên thực hiện các nhiệm vụ săn giết ma thú nên cấp độ thức tỉnh của họ tăng lên nhanh chóng. Mà bên phía võ quán, chuyên nghiên cứu kĩ xảo chiến đấu đạt tới 1 trình độ nào đó sẽ trì hoãn tăng lên cấp độ bản thân.
Nhưng học viên có chân tài thực học, năng lực thực chiến cường đại, cho dù có cùng cấp độ cũng mạnh hơn rất nhiều những người thức tỉnh khác ... Trong nơi trú ẩn có lưu truyền thuyết pháp, học võ công có thể làm cho nền tảng của chính mình vững chắc hơn, đã được chứng minh rõ ràng nhất. Những người thành công trong việc học võ công, thường dễ dàng đột phá hơn nhiều từ việc thức tỉnh cấp năm đến cấp 6 thoải mái hơn so với những người lính đánh thuê chỉ trải qua chém giết
Bên trên võ đài.
Hai bên giằng co, ai cũng không có động thủ ngay lập tức, học viên không có tên tuổi võ quán Cực Hạn lao lên phía trước, có chút không chịu được áp lực liền xông lên trước.
Cơ bắp của anh căng cứng và vung 1 nắm đấm to lớn hướng về mặt của đối phương đánh tới.
Bang!
Bang Bang!
Bang bang bang bang!
Chỉ thấy, Nhạc Nguyên Thần võ quán Nhất Kích, tránh cú đấm trực diện, giơ tay chống đỡ đối thủ, tận dụng khoảng trống này, tung ra vài cú đấm liên tiếp đánh trúng vào trái tim của người thức tỉnh khôi ngô kia.
Một ngụm máu đỏ phun ra, người đàn ông khôi ngô kia ngã lăn ra đất
"Chuyện này……"
Những người đứng xem ở dưới khán đài, ai mà ngờ học viên võ quán Nhất Kích lại chiến thắng đơn giản và gọn gàng như vậy.
Người đàn ông khôi ngô hôn mê đã được các hộ vệ võ quán đưa ra khỏi võ đài,
Tuy không có bất kì nguy hiểm nào đến tính mạng, nhưng hắn bị vài cú đấm trời giáng vẫn bị thương nặng, dù có sự khôi phục mạnh mẽ của người đã thức tỉnh, cũng phải mất mười ngày nữa tháng mới có thể bình phục nếu không có thuốc hỗ trợ.
Đối với bất kì người thức tỉnh nào, đả kích rất lớn.
Nơi ẩn núp đều qui định rõ ràng rằng trong thi đấu, không được sử dụng vũ khí sắc bén và không được giết người. Nhưng mà bất kì người nào cũng có thể nhìn ra, học viên võ quán Nhất Kích lại cố tình ra đòn rất nặng.
Người bạn của người đàn ông khôi ngô, sắc mặt vô cùng tức giận bất ngờ nhảy lên võ đài trên ở trên giá binh khí sát bên tường, cầm trong tay một con dao chiến bằng gỗ siết chặt, không nói tiếng nào xông tới.
Người thức tỉnh này cũng là cấp 1 đỉnh phong, kinh nghiệm càng thêm phong phú, còn cầm lấy vũ khí mà anh sử dụng quen tay, thanh kiếm gỗ chém về phía trước mạnh mẽ.
Nhưng, nó chỉ kéo dài thêm vài giây trước khi anh ta bị đánh gục, mà đầu anh ta bị ngã đập đầu vào khối gạch xây lạnh như băng
Nhanh! Chuẩn! Tàn Nhẫn
Những học viên Nhất Kích, am hiểu 1 kích lấy mạng người khác, đó là lí do bọn họ học kĩ xảo võ thuật, cũng không phải múa cho đẹp mắt, mà chính là chân chính giết người.
Nhiều học viên thức tỉnh cấp 1 thấy thế lạnh cả sống lưng, không còn ai dám lên võ đài khiêu chiến nữa.
Ở cổng,
Một số học viên của võ quán Nhất Kích cười cười nói nói, trong lời nói của họ thể hiện sự khinh miệt.
Từ bên ngoài đổ xô vào xem, những người sống sót sôi nổi, bàn tán xôn xao, có người lắc đầu, cảm thấy thất vọng với võ quán Cực Hạn.
Lưu Sơn 2 tay ôm trước ngực và vô cùng mãn nguyện khi nghe những lời bình luận của những người sống sót.
Những học viên võ quán Nhất Kích, đã được dạy dỗ tỉ mỉ và huấn luyện cẩn thận trong thời gian dài, so sánh với những học viên ở võ quán Cự Hạn chỉ nghe giảng dạy vài khóa học, mới được huấn luyện trong một thời gian ngắn.
Những người sống sót vây xem, điểm này ai cũng hiểu rõ ràng.
Nhưng nhiều trường hợp người ta chỉ công nhận đến kết quả chứ không công nhận lí do ... Đúng là thi đấu kiểu này đối với võ quán Cực Hạn không công bằng, nhưng một võ quán Cực Hạn thua trận liên tiếp, cho dù có muôn vàn lí do đi chăng nữa, trong lòng của những người khác không thể tránh khỏi cảm thấy thất vọng..
Ngược lại, những người thức tỉnh vây xem, có thể nhận ra sự mạnh mẽ cua các học viên võ quán Nhất Kích.
Nó cũng phản ánh khả năng giảng dạy của võ quán Nhất Kích, tin tưởng chỉ cần hôm nay qua đi, việc làm ăn võ quán của bọn họ sẽ nghênh đón rất nhiều khách hàng tới nơi này.
Mà bản thân anh chắc chắn sẽ được nhận nhiều tài nguyên hơn.
Lưu Sơn vui vẻ nghĩ về cảnh tượng đó.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Trên võ đài, thái độ của Nhạc Nguyên Thần càng ngày phách lối khi thấy không ai dám lên võ đài thi đấu.
Một học viên võ quán Cực Hạn nhìn Tạ Y, phát hiện Tạ Y cũng không hề sốt ruột, chỉ phân phó cho bảo vệ võ quán đem 2 người thức tỉnh bị thương đi xuống chữa trị.
Anh đứng đó, lấy 1 điếu thuốc từ trong hộp ra, ngậm lên miệng, từ từ lấy bật lửa ra châm, một lát sau mới nói: "Anh nghĩ võ quán Cực Hạn chúng tôi không đào tạo học viên nòng cốt cho võ quán à? "
Hai tên trẻ tuổi thức tỉnh, vội vã từ phía sau cửa chạy đến
Nam 20 tuổi, dáng vẻ lương thiện, nhìn những người võ quán Cực Hạn, trong mắt thoáng qua sự tức giận.
Nữ trẻ tuổi hơn, mới mười mấy tuổi cùng Nhạc Nguyên Thần trên võ đài nhìn tương tự, 2 người bọn họ đều có khuôn mặt ngây thơ, non nớt.
Cô nhẹ nhàng nhảy lên võ đài, "Võ quán Cực Hạn, Hạ Uyển Như, xin chỉ bảo!"