Lãnh Địa Tại Mạt Thế

Chương 266: Ý tưởng tổ chức cuộc thi võ

Chương 266: Ý tưởng tổ chức cuộc thi võ


Cục trưởng Kim không chút do dự, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa cúc, vội vàng đi về phía trước.
Bên cạnh Quý Minh vẫn có chút cẩn thận, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng ngây ngẩn cả người.
Chuyện này là sao, vì sao cục trưởng Kim, khi đối mặt với sư phụ Tạp Môn, dường như có chút hạ thấp tư thái của mình.
“Những chiếc rương này, như những gì chúng tôi đã hứa, đều ở trong này.” Cục trưởng Kim cười nói, “ À đúng rồi,, cũng có những món được đánh số mà ông chủ võ quán của các anh muốn, nhưng anh ta phải lấy ra những món có giá trị tương ứng để giao dịch.”
" Cái này dễ nói, tôi tin chắc ông chủ của võ quán nghe được tin tức này, sẽ vô cùng vui mừng."
Cục trưởng Kim dừng 1 chút, sau đó quay đầu nhìn về phía sau, "Tiểu Vương, nhanh đem đồ vật mang lên."
Đội viên ở phía sau vội vã chạy tới, trên tay cầm một cuộn vải đỏ.
Đội viên này cùng cục trưởng Kim, nắm lấy hai góc của tấm vải cuộn, thả lỏng phần dưới, trải tấm vải đã cuộn ra ...
Viền màu vàng, nền giữa màu đỏ, trên đó thêu một vài chữ lớn.
——Thấy việc nghĩa hăng hái làm là anh hùng của nhân dân.
Cờ hiệu cùng những chữ lớn này, khi tận thế chưa xảy ra thì cũng bình thường, nhưng hiện giờ, cờ hiệu do tận tay cục cảnh sát đưa đến, chỉ sợ đây là lần đầu họ mới thấy.
Tạp Môn cười biểu thị thủ hạ của chủ nhân võ quán nhận lấy.
Cục trưởng Kim cảm thấy có chút tiếc nuối vì không gặp được Đường Vũ, nhưng cũng không có biểu hiện ra, ngược lại cười nói: " Về thực lực võ quán của Cực Hạn, chúng ta rõ như ban ngày. Tối hôm qua, sau khi thảo luận cùng với 1 số đồng liêu, chúng tôi quyết định võ quán Cực Hạn làm võ quán chính thức duy nhất được chỉ định. Sắp tới, cục cảnh sát của chúng tôi sẽ có các thành viên trong nhóm đến võ quán để được huấn luyện thêm, lúc đó phiền phức sư phụ Tạp Môn chỉ dạy các thành viên nhiều hơn. "
Tạp Môn cũng không có từ chối.
Cùng cục cảnh sát ở địa phương này giao hảo tốt, vô cùng cần thiết, chưa kể phí phải thu, 1 cọng lông cũng không ít.
Cục trưởng Kim con ngươi đảo 1 vòng, mở miệng nói: " Sư phụ Tạp Môn, tôi định thuê ông làm cố vấn đặc biệt cho cục cảnh sát. Bình thường chuyện gì cũng không cần làm. Ông chỉ cần cách mấy ngày đến cục của chúng tôi tiến hành giảng bài, ý của ông thế nào? "
Ông vừa nói xong lời này, nhưng lại bị một người thức tỉnh ở phía sau mạnh mẽ kéo đi.
Người đàn ông thức tỉnh kia không mặc đồng phục của đội an ninh mà mặc thường phục. Sau khi kéo cục trưởng đi, anh ta tiến lên một bước và thay thế vị trí ban đầu của cục trưởng Kim. " Này lão Kim ông chơi xấu rồi đấy nhé., rõ ràng đã nói trước ưu tiên nhóm Tổ Long của chúng ta. Thay mặt Tổ Long, chúng tôi chính thức mời sư phụ Tạp Môn làm huấn luyện viên cho quân đoàn dặc chiến Tổ Long... "
Cục trưởng Kim chỉ biết xấu hổ cười mà không biết nói gì hơn.
Cả hai người họ đều trông mong nhìn Tạp Môn, hi vọng anh ta có thể đáp ứng.
Ở phía xa.
Những người thức tỉnh núp ở nơi này quan sát, ánh mắt của họ khác hẳn.
Cục cảnh sát thực sự đã gửi cờ hiệu đến võ quán Cực Hạn, vẫn là đích thân cục trưởng Kim tận tay đưa cho! Quan hệ như vậy, ngay cả người mù mắt cũng nhìn thấy được, đến cùng võ quán Cực Hạn đã làm gì?
Nhưng, họ chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì nghe tin võ quán Cực Hạn được chỉ định là võ quán chính thức duy nhất.
Điều giống như 1 tin sét đánh ngang tai ...
Vốn dĩ chỉ thấy võ quán Cực Hạn có quan hệ tốt với cục trưởng Kim, nhưng bây giờ, mẹ nó đây chính là chính phủ chính thức chỉ định đấy! Ít nhất hơn 1 nửa quan chức như cục trưởng Kim gật đầu, mới đại diện cho chính phủ.
Có người cảm thấy hít thở không thông, lúc này lại nghe được từ ngữ nhạy cảm " Tổ Long", còn mời Tạp Môn làm huấn luyện viên cho Tổ Long?
Đây chính là nhóm Tổ Long toàn tụ tập các thành viên cao thủ ở bên trong!
Bí mật.
Một vài tên thức tỉnh đóng giả làm học viên và thu thập thông tin cho võ quán Nhất Kích, giờ đây mặt trắng bệch khi nghe đến điều này
Tâm lí đã sụp đổ từ lâu rồi.
...
...
Bên kia, Đường Vũ vốn trốn trong phòng riêng sạch sẽ, tự nhiên cũng nhìn thấy người của Cục cảnh sát.
Chỉ là anh quá lười biếng đi ra ngoài giao tiếp.
Đường Vũ không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Cục cảnh sát, nhưng sự nhiệt tình của các học viên có phần nằm ngoài dự đoán của anh.
Chỉ có thể nói, nhờ có sự đóng góp to lớn của võ quán Nhất Kích, khiến anh phải bày tỏ lòng biết ơn ít ỏi đến bọn họ.
Đường Vũ cũng không nói nên lời trước sự quan tâm của người ở trong nước. Anh cho rằng khi tận thế đến, ai cũng cố gắng bận rộn kiếm ăn, hoặc như những con cá đần độn chờ chết.
Nhưng bây giờ xem ra, mãi mãi không bao giờ thiếu người vây xem.
Cũng đừng bao giờ coi thường tâm lý buôn chuyện của mọi người.
Sự kiện phá quán đã kết thúc , nhưng ở cổng võ quán, những người sống sót lần lượt kéo đến vì tò mò, anh đã nghe lính canh nói rằng sự việc này đã truyền hơn phân nửa nơi trú ẩn, thậm chí tờ thời báo hàng ngày của Lạc Hà còn in đoạn nội dung được đăng trước ngày hôm nay trên trang nhất, đương nhiên đó là "Chuyện xưa giữa võ quán Nhất Kích và võ quán Cực Hạn. ".
Phải biết lúc trước khi anh tốn nhiều nguyên tinh cho quảng cáo, tờ Thời báo hàng ngày Lạc Hà chỉ đăng một vài câu quảng cáo ở góc hẻo lánh ở trang đầu ...
Đường Vũ còn nhớ người phụ trách tuyên truyền võ quán lúc đó, đi 1 chuyến tòa báo về sau, khi trở về đã thuật lại nguyên văn:
"Tờ báo của chúng tôi là một tờ báo có gu thẩm mỹ và sự theo đuổi những tin tốt. Chúng tôi không bao giờ khuất phục trước sức mạnh, không bị tiền bạc cám dỗ, chúng tôi không thể đưa tin các anh lên trang đầu cho dù các anh có trả bao nhiêu nguyên tinh đi chăng nữa ..."
Nhưng mà lần này, 1 viên nguyên tinh cũng chả bỏ ra, toàn bộ trang nhất của thời báo hàng ngày Lạc Hà tràn ngập những câu chuyện phải kể giữa hai võ quán, Đường Vũ phải cảm thấy, những mặt hàng không biết xấu hổ, quả thực kì diệu vô cùng.
1 số tờ báo lá cải khác cũng không muốn tụt lại phía sau
Chẳng hạn như ' hai võ quán giết nhau vì tình yêu', " võ quán Cực Hạn đỉnh nhất mà bạn không biết', hậm chí những khẩu hiệu rõ ràng như ' Muốn học võ thuật, hãy đến Cực Hạn' đã xuất hiện.
Phải biết rằng ngay cả 1 cắc nguyên tinh anh cũng chả thèm đưa ra.
Đường Vũ suy nghĩ, chắc 1 tờ báo nào đó, cũng muốn có 1 chỗ cho vị trí hạch tâm.
Nhưng anh có phải là loại người như vậy không? Quảng cáo không làm động lòng người, đạo đức không thể làm sai!
“ Tuy nhiên tranh thủ vẫn còn chút sức nóng, cần phải chấp nhận một nhóm học viên hạch tâm” Đường Vũ sờ sờ cằm, “Nhưng cần phải kiểm tra, chủ yếu phụ thuộc vào phẩm chất cá nhân và thân phận, tiếp theo là trình độ, thực lực thứ 3."
Nếu như cuồng sư phong vũ và những người thức tỉnh cấp cao khác biết được suy nghĩ của Đường Vũ, bọn họ sẽ hiểu được dù có kiên trì đến cỡ nào, cho dù hối lộ thế nào cũng sẽ không bao giờ có cơ hội.
Mối quan hệ giữa học viên và võ quán là mối quan hệ giao dịch, không nhất thiết phải có tình cảm thân thuộc.
Còn đối với đệ tử, cần tiến hành giáo dục tư tưởng, tương lai cùng võ quán có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Đối với những người đệ tử này, Đường Vũ sẽ không thu bất kì nguyên tinh nào cho chi phí học tập ở võ quán, ngược lại, bất cứ ai biểu hiện tốt, anh sẽ cung cấp nhiều tài nguyên cho họ.
" Uhm, có thể học tập kinh nghiệm của võ quán Chấn Thiên trước kia. Đối với những nhân tài thích hợp, trước tiên hãy ký hợp đồng và đào tạo họ miễn phí. Trong tương lai, hãy để những người thức tỉnh này tham gia hàng ngũ bảo vệ, ai biểu hiện tốt có thể tiến thêm 1 bước trở thành võ quán hạch tâm, học được kiến thức hạch tâm của võ quán "
" Chỉ là không bao giờ ngờ tới 1 lần tới đập phá quán, 1 sự kiện thi đấu võ, danh tiếng của võ quán tăng lên rất nhiều, làm cho nhiều người thức tỉnh nghe danh à đến, có thể là bởi vì trận chiến chân chính công khai, người xem quá ít, hầu như không có gì. "
Trong tự nhiên, thỉnh thoảng có những người thức tỉnh đánh nhau vì nhiều lý do khác nhau, nhưng những trận chiến này sẽ không có bất kì khán giả nào.
Thỉnh thoảng, giữa các võ quán cũng có thi đấu với nhau.
Nhưng những trận quyết đấu giữa 2 võ quán lớn hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Người bình thường chỉ xem náo nhiệt, nhưng cũng có thể hiểu được, khoảng cách của bọn họ rất xa, người thức tỉnh cấp thấp có thể từ bên trong trận chiến học được không ít, chỉ có một số thức tỉnh cấp cao mới không thèm để ý.
Nhưng nếu là trận chiến giữa thức tỉnh cấp 5, có thèm để ý tới hay không, cũng chỉ có những vị đại lão cấp 6. Những người này, có thể có bao nhiêu người, người thức tỉnh trung cấp, mới là chủ đạo của thế giới này.
Đường Vũ bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng "Tuy rằng tiến độ khu thương mại của lãnh địa chậm hơn nhiều so với bên phái Lạc Hà, nhưng hiện tại cũng đã gần hoàn thành. Trước đây, mình luôn cảm thấy nhiệt độ không đủ, thiệp mời đã gửi tới những nơi trú ẩn nhỏ cũng chả thấy hồi âm lại, xem ra lực hấp dẫn vẫn chưa đủ ... "
Sau khi khu thương mại hoàn thành, anh vẫn định phát triển kinh doanh bất động sản, nếu lưu lượng người trong lãnh thổ vẫn không nhiều như lúc trước, vậy thì anh vô cùng xấu hổ. "
" Không bằng tổ chức một cuộc thi đấu võ qui mô lớn trong lãnh thổ và sử dụng giải thưởng làm mồi nhử. Mình tin chắc đến lúc đó, có thể hấp dẫn không ít người thức tỉnh đến đây ..."
Đường Vũ vuốt cằm, cảm thấy kế hoạch có chút khả thi, nhưng tình hình cần phải bàn bạc chi tiết 1 chút.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất