Chương 117
Giang Tả biết người quen trong Thánh Địa của Tiêu Tiểu Mặc, trên thực tế hắn hy vọng cô sẽ nói cho Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Ai kêu Tô Kỳ cũng là người Thánh Địa? ͏ ͏ ͏
Đây đúng là một việc tệ hại. ͏ ͏ ͏
Sau đó máy bay vững vàng trở lại, nhưng nhóm Giang Tả biết bên trên thân máy bay có nhiều quỷ tu. ͏ ͏ ͏
Thực lực chưa biết thế nào, số người không ít. ͏ ͏ ͏
Cho nên, nhóm Xích Huyết Đồng Tử đều không định hành động thiếu suy nghĩ, dù sao đừng mong hành trình Thánh Địa thoải mái. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử cắn kem cây, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Cảm giác không quá rung lắc. ͏ ͏ ͏
-͏ Tại sao mãi mà anh chưa ăn xong kem cây? Tôi nhớ anh không có pháp bảo không gian. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nhìn từ trên xuống dưới, không hiểu tại sao Xích Huyết Đồng Tử ăn mãi mà không hết kem cây. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Đừng nhìn, cậu ta lấy ấn ký chứa Xích kiếm đổi sang đựng kem cây, không trông thấy cậu ta cõng kiếm sao? Làm như hiệp khách thời xưa. ͏ ͏ ͏
-͏ Nhưng có lẽ vì lần này có Phá Hiểu đạo hữu ở, cho nên chúng ta mới không quá lo lắng. Dù sao có nhiều việc Phá Hiểu đạo hữu phát hiện sớm hơn chúng ta một bước. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết gật đầu, sau đó lấy di động ra gõ một hàng chữ: Lần này nhớ phải liên hệ chặt chẽ với Phá Hiểu đạo hữu, nếu gây ra phá hoại lớn thì nên nhắc nhở trước. ͏ ͏ ͏
Mọi người: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu là tu sĩ Nhất giai, mấy người kia không cảm thấy có phải mình điên rồi hay không mà cho rằng đối phương có thể tạo sức phá hoại lớn. ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, Giang Tả nhìn thấy thành phố đèn đuốc sáng trưng, điều này làm hắn ngoài ý muốn. ͏ ͏ ͏
Đây rõ ràng là một đô thị hiện đại, hiện đại hơn trong dự đoán của hắn. ͏ ͏ ͏
Hắn còn cho rằng nơi này sẽ là kiến trúc cổ xưa, sự thực chứng minh bọn họ cũng theo sát trào lưu thời đại. ͏ ͏ ͏
Nhưng không có nhà cao tầng, ở trong mắt Giang Tả, nơi này cơ bản đều là kiến trúc gỗ, tuy rằng phong cách thực hiện đại, nhưng càng thiên hướng thắng cảnh nghỉ phép. ͏ ͏ ͏
Bên ngoài trấn nhỏ đa số là đất tuyết, khiến Giang Tả hơi hơi sửng sốt, bởi vì hắn không trông thấy nhiều dấu vết trận pháp ở bên trên trấn nhỏ. ͏ ͏ ͏
Ít nhất không có trận pháp giữ ấm. ͏ ͏ ͏
Tuy không quá giỏi nhìn mặt biết ý, nhưng người đàn ông ở bên cạnh biết Giang Tả lần đầu tiên tới, sau đó giải thích: ͏ ͏ ͏
-͏ Nghe nói bên dưới Xuyên Hà tiểu trấn là một ngọn núi lửa, bởi vì cự ly cùng độ dài vừa vặn thích hợp ở lại và sinh sống, cho nên mới xuất hiện tình huống như vậy. ͏ ͏ ͏
Cô bé cũng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Đúng đúng, sờ mặt đất sẽ có cảm giác ấm áp. ͏ ͏ ͏
-͏ Như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không rành về chuyện này, nhưng tạo vật của thiên nhiên thì không có gì là không thể. ͏ ͏ ͏
Chỉ có bạn không ngờ tới, không có thứ gì là nó không làm được . ͏ ͏ ͏
Sau đó máy bay đáp xuống, nhóm Giang Tả cũng thuận lợi đến đích đến. ͏ ͏ ͏
Chờ khi Giang Tả đi ra, tiềm thức nhìn bên trên máy bay, nhưng không thấy bóng dáng của quỷ tu. ͏ ͏ ͏
Đại khái đã rời đi lúc giữa đường, hắn chỉ có thể hy vọng Thánh Địa cảnh giác chút, đừng lại gây lớn chuyện ra, đến lúc đó lại đánh sống đánh chết. ͏ ͏ ͏
Rời đi sân bay, Giang Tả theo chỉ dẫn của Tô Kỳ tìm địa chỉ, giờ đã là ba giờ sáng, Tô Kỳ không cách nào đến đón máy bay. ͏ ͏ ͏
Cô chỉ có thể chờ ngày mai lén lút chạy ra, còn về nơi muốn đi thì tự nhiên là khách sạn nào đó. ͏ ͏ ͏
Đã đặt sẵn phòng cho hắn. ͏ ͏ ͏
Nhưng khi Giang Tả tìm được trạm xe bus ngoài sân bay thì hắn ngây người, Tô Kỳ kêu hắn đi xe bus công cộng, nhưng hiện tại là ba giờ sáng. ͏ ͏ ͏
Trạm xe bus chỉ chạy đến một giờ. ͏ ͏ ͏
Cho nên, hắn biết đi đâu tìm xe bus công cộng? ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả vịn trán, hắn nhớ ra rồi, trước kia ra ngoài chơi toàn là hắn lên kế hoạch, dựa vào Tô Kỳ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả từng theo cô một lần, lần đó bọn họ lạc đường, cực khổ vất vả lắm mới về nhà. ͏ ͏ ͏
Giang Tả buông tiếng thở dài: ͏ ͏ ͏
-͏ Ài, quả nhiên là già rồi, không ngờ còn sẽ tiềm thức tin tưởng cô ấy. Hèn gì dọc đường đi cứ cảm giác các loại trắc trở. ͏ ͏ ͏
Trước kia Giang Tả không tin đường do Tô Kỳ hướng dẫn, lần này trở về lại ngây thơ giống thuở ban đầu, tin tưởng cô. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo là gieo nhân nào gặt quả ấy. ͏ ͏ ͏
Nơi này không có bản đồ, nếu không thì hắn có thể thử đi bộ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đứng dưới trạm xe bus, nơi này không có ai, không một chiếc xe nào. ͏ ͏ ͏
Một chuyến bay đi nhiều người như vậy nhưng không có một người nào ngốc, chỉ riêng mình hắn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lấy ra tiền xu thử tìm con đường chính xác, nhưng chưa kịp dùng thì một chiếc xe hơi ngừng lại trước mặt hắn. ͏ ͏ ͏
Là người đàn ông ngồi cạnh Giang Tả trên máy bay. ͏ ͏ ͏
Hắn ló đầu ra nhìn Giang Tả, hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Chú em, định đi đâu? Tôi có thể chở cậu một đoạn đường. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Vũ Thiên tiểu viện. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông sửng sốt, sau đó cười nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Thật trùng hợp, vừa vặn tiện đường, chúng tôi đi Vũ Thiên tiểu viện, lên xe đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi tới bên cạnh xe, lấy từ trong túi ra một viên Nhị phẩm Linh thạch, sau đó đưa cho người đàn ông kia. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông ngây ra giây lát, cười gượng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Chú em, cậu đưa hơi nhiều, thật sự muốn đưa thì một viên Nhất phẩm là được, mà như vậy đã là dư nhiều. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không thu về Linh thạch: ͏ ͏ ͏
-͏ Tôi thì nghĩ đưa vậy là ít. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả đặt Linh thạch trong tay người này, hắn tự giác ngồi vào ghế lái phụ, bởi vì ngồi hàng ghế sau là con gái và vợ của người này. ͏ ͏ ͏
Còn về đưa Linh thạch nhiều hay ít tùy vào Giang Tả cảm thấy có đáng cái giá đó hay không, đương nhiên, hắn cũng không mặt mũi lấy lại. ͏ ͏ ͏