Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 118

Chương 118
Giang Tả rộng rãi như vậy khiến người đàn ông kia kinh ngạc, một người thường mà tùy tay đưa là một viên Nhị phẩm Linh thạch? ͏ ͏ ͏
Có phải là rộng rãi hơi quá mức không? ͏ ͏ ͏
Nhưng đối phương không lấy về, vậy thì hắn cũng không già mồm, tự nhiên nhận lấy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngồi trên xe, còn cảm thấy hơi bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏
Dọc đường đi hắn đều thử làm người thường, nhưng hình như không dễ làm người bình thường như trong tưởng tượng. ͏ ͏ ͏
Tóm lại, hắn xem như là một ví dụ thất bại. ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, nhóm Giang Tả đến trước ngọn núi nhỏ gần ngoài rìa, trên núi có rất nhiều tiểu viện độc lập, Giang Tả đứng dưới núi nhìn thấy bảng hiệu ghi: Vũ Thiên tiểu viện. ͏ ͏ ͏
Thì ra Vũ Thiên tiểu viện giống như khách sạn nghỉ mát trên núi, ngẫm lại cũng đúng, nơi này không xây nhà cao tầng, đất thì rộng mênh mông, hơn nữa khiến một đám người tu luyện chen chúc trong căn phòng như khách sạn thì không thích hợp. ͏ ͏ ͏
Tách ra mỗi người một tiểu viện cũng bình thường. ͏ ͏ ͏
Nói là tiểu viện, trên thực tế là biệt thự hai tầng lầu. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Đăng ký trong chỗ này như thế nào? ͏ ͏ ͏
Người đàn ông kia nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Bên trong có một lầu phục vụ, bên kia có thể đăng ký, nhưng hình như cần có một loại tín vật. ͏ ͏ ͏
-͏ Tín vật? ͏ ͏ ͏
Giang Tả sửng sốt, Tô Kỳ không nhắc chuyện này, hắn hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Nếu như không có, tôi có thể tự đăng ký phòng được không? ͏ ͏ ͏
Người đàn ông kia cười nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Tín vật là ... ừm, thứ có thể đại biểu cho đệ tử Thánh Địa là được. Còn về tự đăng ký phòng thì tự nhiên không thành vấn đề, nhưng cần trả bằng Linh thạch, một đêm hai viên Nhất phẩm. ͏ ͏ ͏
-͏ Nhưng vừa rồi chú em cho tôi một viên Nhị phẩm, vậy thì chúng tôi có thể cho cậu tạm ở lại năm ngày. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn hắn, hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Anh là ông chủ ở đây? ͏ ͏ ͏
Người đàn ông gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Bình thường không phải đều là như vậy sao? Chúng tôi đi chọn mua, tiếp theo trùng hợp ngồi cạnh nhau, lại trùng hợp tiện đường. ͏ ͏ ͏
-͏ Đã đến mức đó thì trong chúng ta hoặc là có người làm ông chủ, hoặc là khách thuê trọ cùng nhau. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng nghĩ như vậy, cho nên hắn không quá bất ngờ, nhưng nói đến tín vật, hắn tháo xuống pháp bảo hộ mệnh đeo trên cổ, hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Thứ này có tính là tín vật không? ͏ ͏ ͏
Ông chủ kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Cái này ... pháp bảo hộ mệnh đúng không? Pháp bảo hộ mệnh cấp bậc cỡ này thì chủ nhân của nó hẳn là không phải đệ tử bình thường đúng chứ? ͏ ͏ ͏
Pháp bảo hộ mệnh của Thánh Địa xuất hiện trên người của người này khiến ông chủ rất ngạc nhiên, cái này không đùa được. ͏ ͏ ͏
Cô bé ngồi ở hàng ghế sau bỗng lên tiếng: ͏ ͏ ͏
-͏ Chú, cái này không phải tín vật, quầy lễ tân sẽ không nhận. ͏ ͏ ͏
Bà chủ ngồi hàng ghế sau lập tức ngăn trở con gái của mình: ͏ ͏ ͏
-͏ Người lớn nói chuyện, con nít đừng xen mồm. ͏ ͏ ͏
Ông chủ cũng lúng túng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Không cần tín vật, có thứ này cũng đủ rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Thứ này đại khái là đệ tử cấp bậc gì? Ghê gớm lắm sao? ͏ ͏ ͏
Ông chủ cười gượng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Chúng tôi cũng không rành, nhưng thật sự hiếm thấy, đệ tử bình thường không có, ít nhất mặt trên không khắc chữ. ͏ ͏ ͏
-͏ Chắc chú em cũng hiểu, người thường chúng tôi cũng rất bất đắc dĩ khi sống ở đây. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Hiểu. ͏ ͏ ͏
Mặc kệ ở nơi nào, người thường xen lẫn trong đám người tu luyện thì đều sẽ không dễ chịu. ͏ ͏ ͏
Ông chủ có thể lăn lộn được như vậy đã giỏi lắm rồi. ͏ ͏ ͏
Xe dừng lại, ông chủ hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Rồi, đã đến nơi, xin hỏi tên của chú em? Để tôi đi vào làm thủ tục cho cậu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mở cửa ra, bước xuống xe, chờ ông chủ đến gần mới mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Giang Tả, đây là tên đăng ký của tôi. ͏ ͏ ͏
Ông chủ Hà cười nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Giang tiên sinh, kẻ hèn này họ Hà, là ông chủ của khách sạn này. Có yêu cầu gì cứ nói cho quản lý. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, không nói chuyện nhiều. ͏ ͏ ͏
Ông chủ Hà đặc biệt để ý Giang Tả, không phải bởi vì hắn có thân phận đặc biệt, mà là người này thực bình tĩnh, rõ ràng là lần đầu tiên tới nơi này, hẳn là lần đầu tiên tiếp xúc người tu luyện. ͏ ͏ ͏
Nhưng đối phương không có lộ nhiều cảm xúc trên mặt. ͏ ͏ ͏
Chẳng lẽ trước đó hắn đã tiếp xúc với người tu luyện? Nhưng tiếp xúc rồi thì không nên một mình đến đây. ͏ ͏ ͏
Chẳng lẽ hắn không có chút kính sợ với người tu luyện sao? ͏ ͏ ͏
Ông chủ Hà không hiểu nổi, nhưng không dám xem thường Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Đối phương bình tĩnh không giống như giả vờ. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả được mang đến đại sảnh, trong đại sảnh có nhân viên phục vụ đang trực, trông thấy ông chủ nhà mình đi vào thì thực tự giác đứng lên chào: ͏ ͏ ͏
-͏ Ông chủ. ͏ ͏ ͏
Ông chủ Hà gật đầu, sau đó dặn dò: ͏ ͏ ͏
-͏ Giúp vi tiên sinh này đăng ký một chút, hẳn là có người đặt phòng giúp cậu ta rồi. ͏ ͏ ͏
Dựa theo tin tức mà Giang Tả cung cấp, nhân viên phục vụ kia tra tìm. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên có tin tức đặt phòng cho hắn. ͏ ͏ ͏
Bởi vì có ông chủ Hà bật đèn xanh, Giang Tả thực tự nhiên vào phòng khách sạn. ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất