Chương 120
Nguyệt Tịch kinh ngạc nhìn Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
-͏ Con nghe ai nói? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt thì mặt như đưa đám: ͏ ͏ ͏
-͏ Lại đánh? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trả lời: ͏ ͏ ͏
-͏ Là Tiểu Mặc dùng bí pháp đặc biệt báo cho con, sau đó con dùng di động trò chuyện với cô ấy, cô ấy nói một vị đại lão trong nhóm chat nói cho cô biết, sẽ không sai được. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Nhóm chat cúa bọn họ mà có tiền bối lợi hại? Nhưng cô ấy nói đúng sự thật, Thánh Địa đã bắt đầu sắp xếp, hẳn là không cần chúng ta ra tay. Vấn đề không phải rất lớn, chắc là đến vì tế tự. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tĩnh Nguyệt lại hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Nhóm chat gì? Đại lão nào? Add chị vào với! ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Em vốn định thẳng thắn xong cũng gia nhập vào thử, nhưng Tiểu Mặc từ chối khéo, tuy nói là khéo nhưng em cảm giác cô ấy thực kiên quyết. ͏ ͏ ͏
-͏ Tại sao? Chị đường đường Thánh nữ, mặt mũi này chưa đủ sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đáp lại hai chữ: ͏ ͏ ͏
-͏ Không đủ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả đang ăn bữa sáng, may mắn nơi này không có quy định qua giờ nào đó thì không cung cấp bữa sáng. ͏ ͏ ͏
Trong lúc Giang Tả ăn sáng, nhóm Tô Kỳ đã vào biệt thự nhỏ chỗ hắn ở. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ mở cửa kêu hai tiếng, phát hiện không có người ở. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đi vào sảnh lớn, hơi bất mãn nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Mới một chốc đã chạy mất rồi? ͏ ͏ ͏
Lúc này Hồng Thự nhảy lưng tưng đến trước mặt Tô Kỳ, giơ Lê lên, kêu: ͏ ͏ ͏
-͏ Cạc, cạc. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trông thấy Hồng Thự thì vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏
-͏ A, tặng cho ta à? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói rồi nhận lấy Lê, lau vài cái rồi cắn một miếng: ͏ ͏ ͏
-͏ Ừm, rất ngọt, nhìn liền biết không phải Lê bình thường. Hồng Thự ngoan nhất. ͏ ͏ ͏
Một loạt sự tình phát sinh quá nhanh, mau đến nỗi Hồng Thự cũng không kịp phản ứng, nhưng nhìn Tô Kỳ ăn Lê của nó, Hồng Thự cảm giác toàn bộ thế giới bị phá hủy. ͏ ͏ ͏
Sống không còn gì lưu luyến, khó mà tiếp thụ, hụt hẫng, tuyệt vọng ... ͏ ͏ ͏
Hai vợ chồng nhà này đều không phải người tốt. ͏ ͏ ͏
Nhìn Hồng Thự ủ rũ nằm sấp dưới đất, Tĩnh Nguyệt kinh ngạc hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Đây là linh thú? Linh thú vịt? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch cũng có chút kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
-͏ Tiểu Cửu, đây là của con? Linh trí thực hoàn chỉnh, không phải linh thú bình thường, con kiếm được ở đâu ra? Còn nữa, không phải nó cho con trái cây để ăn mà là kêu con mua loại trái cây này cho nó ăn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả trở lại. ͏ ͏ ͏
-͏ Mọi người, đang làm gì? ͏ ͏ ͏
Hắn nhìn ba người vây quanh Hồng Thự, hoang mang. ͏ ͏ ͏
Nhưng rất nhanh Giang Tả nhìn thấy dì nhỏ nhỏ, sau đó cau mày. ͏ ͏ ͏
Hắn ẩn tàng tu vi, nhưng là nhằm vào dưới Tứ giai, tu vi của dì nhỏ tuyệt đối cao hơn Tứ giai, vậy thì rất khó giữ bí mật. ͏ ͏ ͏
Nhưng nhìn kỹ, Giang Tả an tâm, khí tức trên người dì nhỏ hỗn loạn, là dấu hiệu bị thương nặng, nhưng dì nhỏ bị thương nặng không ngờ còn giống như khỏe mạnh, điều này hơi kỳ lạ. ͏ ͏ ͏
Rồi Giang Tả nhìn chị họ của Tô Kỳ, cũng yên lặng, cùng là bị thương nặng, cùng là trông khỏe như vâm. ͏ ͏ ͏
Hắn không hiểu loại tình huống này, đột nhiên nổi lên xung động nghiên cứu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trông thấy Giang Tả thì nhanh chóng nhào tới, ôm hắn hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Nhớ em không? ͏ ͏ ͏
“Quá nhiệt tình, hơn nữa có người.” Giang Tả thầm nhủ. ͏ ͏ ͏
Bởi vì mấy ngày hôm trước ‘ở chung’, Giang Tả đã không có cảm giác bài xích đối với Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Nhưng nhìn nét mặt vui vẻ của cô, Giang Tả không kiềm được nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Nhớ, ngày hôm qua suy nghĩ một đêm, sau đó hoàn toàn ngộ ra, về sau em trực tiếp nói đích đến cho anh là được, không cần sắp xếp gì, anh thà tự mình đến. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch cười nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Xem ra Giang Tả có nhiều oán trách, Tô Kỳ, con có chuyện muốn nói với Giang Tả mà? Bên ngoài có hồ, hai đứa có thể đi qua đó tâm sự, đầu óc nóng lên còn có thể nhảy xuống hồ bình tĩnh lại. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nắm Hồng Thự, muốn nghiên cứu một chút, bà không thích có người quấy rầy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, hắn cảm thấy dì nhỏ sắp xếp rất tốt, chuyện của hắn và Tô Kỳ nên giao lưu riêng, quá đông người thì hơi không tiện. ͏ ͏ ͏
Chờ khi Giang Tả và Tô Kỳ đi ra cửa, hắn nghe tiếng kêu tuyệt vọng của Hồng Thự. ͏ ͏ ͏
Cứ vờ như không nghe được. ͏ ͏ ͏
Trên đường đi, Giang Tả nắm tay của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Trầm mặc thật lâu sau, Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Không phải bảo là có lời muốn nói sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả, hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Lúc anh đến đã nhìn thấy cái gì? Có cảm giác có cái gì muốn hỏi em không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
-͏ Nếu anh nói là không biết hỏi từ đâu thì sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đi tới trước mặt Giang Tả, nhìn thẳng vào của hắn, nghiêm túc hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Anh tin tưởng tu chân sao? ͏ ͏ ͏
---