Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 133

Chương 133
-͏ Lần này đánh bất ngờ thực thành công, Thánh Địa đã bắt đầu chú ý, nhưng còn không đủ, lòng cảnh giác của họ còn thiếu một chút, chúng ta cần kích thích lớn hơn. ͏ ͏ ͏
Lúc này có người đề nghị: ͏ ͏ ͏
-͏ Có thể phát tán lời đồn, ném ra một mục đích giả, khiến bọn họ phòng ngự riêng biệt. ͏ ͏ ͏
-͏ Không được, lời đồn khó mà khống chế. Lời đồn xen lẫn với nhau, lòng người sẽ loạn, kế hoạch của chúng ta thành lập trên tín nhiệm của những người này đối với Thánh Địa. Lời đồn phát tán, kế hoạch của chúng ta bị hủy, chúng ta chẳng những không thể phát tán lời đồn, còn phải giữ uy tín thay cho Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy thì công kích người thường? Có thương vong mới dẫn đến trọng thị. ͏ ͏ ͏
Cầm đầu trầm mặc giây lát, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Bác bỏ. ͏ ͏ ͏
-͏ Tại sao? Bởi vì thánh mẫu sao? ͏ ͏ ͏
-͏ Nếu tôi bởi vì cái gọi là đạo nghĩa, đạo càng có đạo, bao nhiêu người bị hố vì câu nói này. ͏ ͏ ͏
Cầm đầu không biết nên nói cái gì, sau đó bảo: ͏ ͏ ͏
-͏ Bởi vì chúng ta không phải kẻ đần, công kích người thường có hiệu quả quá thấp, không có tính mục đích, tính nhằm vào, ngược lại khiến người cảm thấy đang dương đông kích tây. ͏ ͏ ͏
-͏ Nếu cần người thường huyết tế, hoàn toàn không cần thiết đến Thánh Địa làm gì. ͏ ͏ ͏
-͏ Nếu giết người thường chỉ vì muốn biểu thị cảm giác tồn tại, vậy chỉ có thể nói chúng ta ăn no rửng mỡ, dù lấy lý do khiêu khích cũng có vẻ hơi miễn cưỡng, rõ ràng đang che đậy cái gì. ͏ ͏ ͏
Chẳng phải chúng ta muốn loại hiệu quả này sao? Quả nhiên là bởi vì thánh mẫu. ͏ ͏ ͏
Sau đó có người hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy tập kích ban đầu thì sao? Không tính vào à? ͏ ͏ ͏
-͏ Đó là đánh tiếng trước, khiến bọn họ biết chúng ta đến, hơn nữa là mang theo mục đích mà đến. ͏ ͏ ͏
-͏ Tôi có một đề nghị. ͏ ͏ ͏
Có người giơ tay nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Chúng ta đúng là không cần thiết xuống tay với người thường, nhưng chúng ta có thể ra tay với đệ tử Thánh Địa, tiếp theo ép hỏi cấm địa ở đâu, rồi giả vờ sơ sẩy khiến đối phương chạy trốn, vậy là tin tức la ntruyền ra, biểu thị được mục đích rồi. ͏ ͏ ͏
-͏ Xếp nó vào phương án một, nhưng cần tập hợp vài đội, đổi mục đích, có tuyển chọn mới sẽ khiến bọn họ trọng thị. ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy có cần cài cắm mục đích thật sự vào không? ͏ ͏ ͏
Cầm đầu ngẫm nghĩ, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Tùy tình huống, ngoài ra, vì kế hoạch thuận lợi tiến hành, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần kế hoạch thứ nhất thất bại, lập tức suy nghĩ kế hoạch thứ hai, hạ thấp tổn thất. ͏ ͏ ͏
Ban đêm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả và Tô Kỳ đang trên đường về nhà. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Nghe sư tỷ nói Hồng Thự bị thương, đang dưỡng thương ở chỗ của chị ấy, bảo rằng không có gì đáng lo. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Ừ, một con vịt mà thôi, không sao cả. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bất mãn nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Dì nhỏ nói nó là hậu duệ của thánh thú, không phải con vịt bình thường, chẳng qua bề ngoài không được uy phong cho lắm. À, mà anh làm sao nhặt được nó? Có phải là quá may mắn không? ͏ ͏ ͏
-͏ Thò tay nhặt. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không rối rắm chuyện này nữa, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Dì nhỏ nói, mấy ngày này em có thể đi về ngủ, ban ngày đi Thánh Địa chuẩn bị tế tự, anh vui không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có vui không? ͏ ͏ ͏
Khá là vui. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nhướng mày, một tay nắm tay Tô Kỳ, tay kia cầm lấy tiền xu, chủ yếu là vi phòng ngừa đụng tới đoàn người Xích Huyết Đồng Tử. ͏ ͏ ͏
Nhưng hình như hắn ngoài ý muốn phát hiện nguy cơ khác. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả kéo Tô Kỳ quẹo sang đầu đường khác. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kêu lên: ͏ ͏ ͏
-͏ A, sao vậy anh? ͏ ͏ ͏
Giang Tả thản nhiên nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Đi đường vòng. ͏ ͏ ͏
-͏ A? Muốn tản bộ hả? Từ sau thời cấp hai thì anh không còn cố ý đưa em đi đường vòng nữa, hôm nay cố ý nhớ lại thanh xuân sao? ͏ ͏ ͏
Tuy nói vậy nhưng Tô Kỳ không có bất cứ kháng cự. ͏ ͏ ͏
Đối với cô thì quan trọng là người, đi dạo cùng Giang Tả lâu một chút không có gì không tốt.. ͏ ͏ ͏
Hai người đều vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thật sự xem như tản bộ, còn về nguy hiểm bất ngờ, hắn cố ý tránh đi thì tuyệt đối sẽ không đụng phải. ͏ ͏ ͏
Lúc này trời đã tối rồi, Giang Tả và Tô Kỳ đi dưới đèn đường, đạp lên cái bóng bị kéo dài. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cúi người đạp xéo bóng của Giang Tả, cười nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Em còn nhớ lúc anh đưa em đi dưới đèn đường đã hôn em, thật là mặt dày. ͏ ͏ ͏
-͏ Khi đó bên cạnh có người, mà anh không biết ngượng gì hết. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với Giang Tả thì hắn bây giờ đã đi qua vô số năm tháng, trong trí nhớ của hắn, những gì trải qua không thoải mái chút nào. ͏ ͏ ͏
Hắn gặp được hoặc là máu hoặc là đau đớn, tuy là người khác chảy máu, người khác bị đau, nhưng cả đời của hắn hắn đều rất nghiêm túc. ͏ ͏ ͏
Hiện tại một người chạy tới kể cho hắn nghe chuyện yêu đương lúc còn nhỏ, giống như đang giở lại lịch sử đen của hắn. ͏ ͏ ͏
Lịch sử đen giống như lúc nhỏ bị hội chứng tuổi teen, nhớ đến chỉ muốn buộc chính mình nhanh chóng quên. ͏ ͏ ͏
Nếu như là người khác dám nhắc ở trước mặt hắn, không chừng hắn đã rút ra Hàn Nguyệt. ͏ ͏ ͏
Nhưng với đối tượng này khiến hắn chỉ có thể thở dài trong lòng. ͏ ͏ ͏
-͏ Chuyện cũ năm xưa... ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhảy đến trước mặt Giang Tả, nhìn hắn, hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Không được nhắc à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả chỉ có thể gật đầu: ͏ ͏ ͏
-͏ Được. ͏ ͏ ͏
-͏ Hôn em đi. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất