Chương 134
Giang Tả đành nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Trên đường có người. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ liếc qua ven đường, phát hiện người qua lại đang nhìn về phía bọn họ, da mặt của cô bỗng biến mỏng. ͏ ͏ ͏
Đều tại thói quen khi ở nhà. ͏ ͏ ͏
Bên Giang Tả thì vẫn mân mê tiền xu, đi con đường bình ổn nhất về nhà thật là không dễ dàng. ͏ ͏ ͏
Nhưng không dễ dàng không có nghĩa là không được, lúc này không có người có thể đến quấy rầy bọn họ. ͏ ͏ ͏
-͏ Đi nào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả kéo Tô Kỳ đi về phía trước. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đi theo Giang Tả, cô kinh ngạc phát hiện, rõ ràng ở quê nhà của mình nhưng hắn có thể mang theo cô đi dạo khắp nơi, rồi từ từ về nhà. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa dọc đường đi không có nhiều người, không khí đều đặc biệt tốt, điều duy nhất không tốt là đương sự không còn lòng lãng mạn như xưa. ͏ ͏ ͏
Nhưng cảm giác đi theo Giang Tả rất tốt, Tô Kỳ thực thích. ͏ ͏ ͏
Cho nên, người thường có chỗ nào không tốt? Trước kia cô cảm giác Giang Tả đặc biệt tốt, hiện tại hình như... ͏ ͏ ͏
Hình như đã trưởng thành, hắn không còn hiểu sự lãng mạn của cô gái hoài xuân. ͏ ͏ ͏
Điểm này không tốt. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ hiểu ra, cô cảm thấy là tại mình, bởi vì mình là người tu luyện, làm chồng của người tu luyện, Giang Tả phải biểu hiện ra sự chính chắn nên có. ͏ ͏ ͏
Nếu thật sự là như vậy, cô sẽ cảm giác khó chịu. ͏ ͏ ͏
Rõ ràng bắt giữ đến cảm xúc của Tô Kỳ, Giang Tả mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Đang suy nghĩ lung tung cái gì? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi thẳng: ͏ ͏ ͏
-͏ Cảm giác anh trở nên chính chắn, có thể là vì em không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngừng lại, tiếp theo nhìn Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không kịp chuẩn bị cái gì, trán của Giang Tả chạm vào trán cô, ngay sau đó, hắn ôm cô, hôn lên. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vốn định la đau lập tức ngẩn ngơ. ͏ ͏ ͏
Nhưng cô chưa kịp nghĩ nhiều, thậm chí cảm giác hơi nhói chưa tan biến thì Giang Tả đã đẩy cô ra, nắm tay cô đi tiếp. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
-͏ ... này, thế là sao? ͏ ͏ ͏
Tuy nói vậy nhưng cô rất vui vẻ, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc. ͏ ͏ ͏
Cú chạm vừa rồi khiến cô nhớ chuyện từ nhiều năm trước. ͏ ͏ ͏
-͏ Để em đừng suy nghĩ nhiều, anh là anh, sửa tới sửa lui vẫn là anh. Người khác có lẽ không cảm thụ, nhưng chắc chắn em có thể cảm thụ được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đối với ai đều giữ thái độ như trước kia, chỉ riêng thái độ với Tô Kỳ là cho dù vô số năm trôi qua, cách năm tháng vô tận, miễn là trở về, khi gặp Tô Kỳ thì thái độ sẽ không thay đổi. ͏ ͏ ͏
Năm tháng vĩnh viễn, chôn vùi tình cảm của hắn đối với Tô Kỳ, nhưng chưa bao giờ xóa đi được. ͏ ͏ ͏
Khoảnh khắc gặp lại Tô Kỳ, trái tim bị chôn vùi sẽ chui lên từ dưới đất. ͏ ͏ ͏
Giang Tả sẽ không phủ nhận nó, càng sẽ không từ chối nó, đây là thuộc trái tim của hắn dành cho Tô Kỳ, ai cũng không cách nào cướp đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hiện tại không giỏi về biểu đạt nó, nhưng cũng sẽ không khiến Tô Kỳ đoán lung tung, càng không muốn cô bởi vì những việc này mà cảm thấy hụt hẫng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười, sau đó vui vẻ kéo Giang Tả tung tăng chạy nhanh ở trên đường. ͏ ͏ ͏
Tốc độ nhanh gần bằng 80km/h. ͏ ͏ ͏
Tựa như luồng gió. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ chạy ở đằng trước cười nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Ông xã, chúng ta về ngủ đi. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hôm sau, khi Giang Tả tỉnh lại thì Tô Kỳ vội vàng rời đi, cô sắp đến muộn. ͏ ͏ ͏
Chờ Tô Kỳ đi, Giang Tả nhấn lại nút chú ý nhóm Cảm Tri số 1. ͏ ͏ ͏
Vừa đi vào, Giang Tả hỏi thẳng: ͏ ͏ ͏
“Đêm qua có phải đã phát sinh chuyện gì không?” ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách là người trả lời đầu tiên: ͏ ͏ ͏
“Ừ, quỷ tu tập kích rất nhiều đệ tử Thánh Địa, hiện chưa nghe được tình hình tiếp theo, nhưng tôi trùng hợp cứu một vị, theo như người này nói thì quỷ tu ép hỏi cô vị trí Tàng Thư các của Thánh Địa.” ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết @Tiêu Tiểu Mặc: ͏ ͏ ͏
“Tiên tử, cô quen với Thánh Địa, cô hãy hỏi đại khái có chuyện gì, phỏng chừng bọn họ sẽ nói với cô.” ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc: ͏ ͏ ͏
“Ừ, để tôi đi hỏi.” ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc: ͏ ͏ ͏
“Còn nữa, đừng kêu tôi là tiên tử, kêu tên của tôi đi.” ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn ma tu: ͏ ͏ ͏
“Tiểu Mặc tiên tử, quen là được, tôi đã rất quen.” ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc: ͏ ͏ ͏
“Sao cô còn ở đây, chưa đi ‘về trời’?” ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn ma tu gửi biểu cảm khinh thường: ͏ ͏ ͏
“Xì, tôi là ai? Mặc Ngôn ma tu, ‘về trời’ sao được, nhờ chuyên tu mộng yểm, công phu chạy trốn của tôi siêu lắm nhé.” ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏
“Cái này thì đúng, ngày hôm qua dùng Xích Kiếm mới làm cô ta ngoan ngoãn trả lại kem cây cho tôi. Hiện tại đại khái còn nằm trong phòng của Lục Nguyệt Tuyết tiên tử.” ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
“Khoảng thời gian gần đây, tôi chữa cho nhiều nhất là Mặc Ngôn ma tu, tôi cũng hoài nghi chính mình phải chăng phương thức tỉnh lại không đúng.” ͏ ͏ ͏
Giang Tả đã hơi thói quen phương thức tán gẫu của bọn họ, tóm lại là đề tài không ngừng chệch hướng. ͏ ͏ ͏
Đợi một lúc, tin tức của Tiêu Tiểu Mặc nhảy ra: ͏ ͏ ͏
“Tối hôm qua rất nhiều đệ tử Thánh Địa bị tập kích, bị bắt giữ và trốn thoát thành công thì không nhiều, nhưng mỗi người đều bị ép hỏi một ít việc, có Tàng Thư các, có cấm địa, có danh sách trưởng lão hoặc là tu vi, càng có Thánh nữ dự khuyết tuyển ra tế đàn, có một người bị hỏi tình hình cụ thể về tế tự.” ͏ ͏ ͏