Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 142

Chương 142
Lần đầu tiên Giang Tả cảm giác kinh nghiệm kiếp trước sống lâu như vậy hoàn toàn không dùng được. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy tối nay anh ngủ phòng khách? ͏ ͏ ͏
-͏ Ngủ phòng khách? Tại sao? Đây là trừng phạt anh hay là trừng phạt em? ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sâu trong Thánh Địa là chỗ tụ tập của một đám trưởng lão được gọi là lão bất tử. ͏ ͏ ͏
Nơi này có thể nói là bộ chỉ huy của Thánh Địa, tất cả mệnh lệnh quan trọng đều là từ nơi này tuyên bố ra ngoài. ͏ ͏ ͏
-͏ Lần trước tôi đã nói thế nào? Không nên cho Nguyệt Tịch ra ngoài, hiện tại suýt chút không về được. Đến lúc đó người kia trở về không thấy cô ta thì sẽ quậy Thánh Địa trời long đất lở. ͏ ͏ ͏
-͏ Chuyện Nguyệt Tịch tạm thời gác lại, người kia không trở về vào ngày nên về, đại khái đời này cũng không về được, càng không cần để ý. Lo nhanh chóng quyết định vị trí tế tự cụ thể đi, chỗ kia xuất hiện rồi. ͏ ͏ ͏
-͏ Ừ, đúng vậy, tế tự quan trọng hơn, nhưng quỷ tu thì sao? Chúng ta có thể bỏ qua mục đích khác của bọn họ, nhưng chỉ riêng việc gây sự trong tế tự thì không thể bỏ qua được. ͏ ͏ ͏
-͏ Ở mỗi điểm dừng đều đã bố trí cửa ải, còn phái nhiều người đi tuần tra, khi có người ngoài ra vào đại trận chắc chắn sẽ bị phát hiện. Nếu thật sự bị quỷ tu thành công, cùng lắm thì cuối cùng miễn phí kiểm tra giúp bọn họ, quỷ tu sẽ không tạo sóng gió gì được. ͏ ͏ ͏
-͏ Hy vọng là thế, nhưng tôi cứ có dự cảm không tốt. ͏ ͏ ͏
Ở nơi sâu thẳm này, trước mắt chỉ có hai người giao lưu, người khác đều bận rộn việc của mình. ͏ ͏ ͏
Trong hồ ở cấm địa, Thủy ảnh trong suốt kia lại xuất hiện, sau đó Thủy ảnh đen ngòm cũng hiện ra. ͏ ͏ ͏
Hai người nhìn nhau giây lát, nhanh chóng hợp thành một. ͏ ͏ ͏
Sau khi Thủy ảnh dung hợp, một thiếu nữ ưu nhã thanh tú đạp giữa mặt hồ. ͏ ͏ ͏
Cô nhìn phương xa, trong mắt tràn ngập hồi ức, hồi ức ánh lên vẻ cô đơn: ͏ ͏ ͏
-͏ Ngươi lại đến, sẽ không về được nữa. Ta nghe nói Vạn Diệp tiên linh mà ngươi gieo trồng đã chín muồi, ngươi nói rằng sẽ trở về trước khi nó chín muồi, nhưng ta biết ngươi sớm không thể trở về. ͏ ͏ ͏
Khóe mắt thiếu nữ lóe giọt lệ: ͏ ͏ ͏
-͏ Thiên Bia thần chiến, chết mười mươi, Vũ Vương chết, ngươi cũng chết. Truyền thừa thật sự tồn tại, cho nên từ lúc ban đầu ngươi đã lừa gạt ta. ͏ ͏ ͏
-͏ Ngươi lừa ta, còn phong ấn a, còn muốn sống lại ta, ta... ͏ ͏ ͏
Còn chưa đợi thiếu nữ nói xong, thân thể của cô lại tách ra, sau đó háo thành thiện và ác chảy xuống hồ. ͏ ͏ ͏
Sau đó Thiện nổi lên mặt nước, cô là Chí Thiện, không biết nên nói cái gì, bởi vì cô không có biện pháp an ủi chính mình. ͏ ͏ ͏
Lúc này Nguyệt Tịch bước lên, cô nhìn Chí Thiện một cái, mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Tôi đến chậm hay là tới kịp? ͏ ͏ ͏
Chí Thiện nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Muộn rồi, mới nãy chủ ý thức cảm xúc quá kích động, bị buộc tản ra. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch ngồi xuống ven hồ, hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy sao, Thánh nữ đã biết chuyện của chủ ý thức? ͏ ͏ ͏
-͏ Đã bắt đầu phát hiện, lần sau hẳn là có thể cảm giác được. ͏ ͏ ͏
-͏ Như vậy cũng tốt, nhưng tôi cảm thấy nên cho Tiểu Cửu đi vào trò chuyện với cô, dù sao cô cũng là người từng trải, đã kết hôn. ͏ ͏ ͏
-͏ ... chủ ý thức muốn ném cô ra khỏi đây. Cửu Tịch mới có kinh nghiệm mười năm, chủ ý thức có kinh nghiệm trăm nghìn năm. ͏ ͏ ͏
-͏ Cho nên, không kết hôn không con cháu, trăm nghìn năm qua mấy người đều làm chi? Cho chó ăn à? ͏ ͏ ͏
Sáng sớm hôm sau, Tô Kỳ xuống giường, mặc quần áo vào, định trở lại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tự nhiên cũng tỉnh lại, hắn vịn eo ngồi trên giường, biểu hiện cực kỳ đau đớn (không cần suy nghĩ nhiều, đó là do bị Tô Kỳ nhéo). ͏ ͏ ͏
Nhưng với khả năng chịu đựng của Giang Tả thì bấy nhiêu đây không tính là gì, hắn giả vờ đau vì hy vọng Tô Kỳ đừng xuống tay với mình. ͏ ͏ ͏
Khá phiền phức. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ còn chưa mặc đồ đàng hoàng đột nhiên lại gần Giang Tả, ừm, cảm giác cực kỳ gợi tình. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả bình tĩnh nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Lại có chuyện gì? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không đầu không đuôi hỏi câu: ͏ ͏ ͏
-͏ Đẹp không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không chút do dự trả lời: ͏ ͏ ͏
-͏ Đẹp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Em đang nói về tóc, rối xù vậy mà đẹp chỗ nào? Cái miệng trả lời qua loa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả kêu Tô Kỳ ngồi xuống, giúp cô chải tóc, lấy đồ cột tóc cột lên. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn hòa nhã nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Giờ thì đẹp rồi. ͏ ͏ ͏
-͏ Không xem mặt, không xem dáng người mà chỉ xem mái tóc, là vì không đẹp bằng tóc sao? ͏ ͏ ͏
Đây là cố ý gây sự, Giang Tả từ chối nói tiếp. ͏ ͏ ͏
Không nghe Giang Tả trả lời, Tô Kỳ quay đầu lại hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Nhìn xinh không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Do dự giây lát, cuối cùng Giang Tả gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Xinh. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đứng lên, mặc đồ vào ngay ngắn. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô nhìn Giang Tả, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Lần sau nhớ phải báo trước, nếu không thì không thèm sinh con cho anh. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả trịnh trọng gật đầu. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ thỏa mãn rời đi, đại khái tức giận cả đêm. ͏ ͏ ͏
Nhưng về thói quen báo trước thì Giang Tả rất khó sửa, biện pháp duy nhất là đừng để sự cố phát sinh. ͏ ͏ ͏
Đối với hắn, không sửa được thì chặt đứt ngọn nguồn là xong. ͏ ͏ ͏
Bất cứ cái gì không thói quen với Tô Kỳ là thân thể của hắn đều sẽ phối hợp nhanh chóng sửa đổi. ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất