Chương 156
Giang Tả nhìn cái hộp, hắn rất muốn mở hộp ra xem bên trong rốt cuộc có cái gì. ͏ ͏ ͏
Do dự giây lát, Giang Tả cất hộp vào, tóm lại xem tình huống trước đã. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cất hộp vào không lâu sau, hắn nhìn thấy đoàn người Xích Huyết Đồng Tử. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn ma tu đi giữa, cô cảnh giác nhìn bốn phía, hở chút là ngoái đầu nhìn ra sau, giống như thần kinh nhạy cảm quá độ. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử cõng Xích kiếm, cắn kem cây. Lục Nguyệt Tuyết và Biên Hải Đao Khách như mọi khi, một người lạnh băng, một người tùy ý. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Này, mấy người không hồi hộp sao? Chúng ta mang số tiền lớn trên người, lỡ bị theo dõi thì... ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử cắn kem cây nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Cô nên biết rằng là cô mang theo tiền, không liên quan chúng tôi. Cho nên, tại sao chúng tôi phải hồi hộp? ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách cũng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Tôi thanh liêm, tôi không cảm thấy mình có gì phải lo lắng. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết gật đầu. ͏ ͏ ͏
Ừm, cô căng thẳng đến mức chỉ biết gật đầu. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Mặc Ngôn cảnh giác bốn phía đột nhiên ngơ ngác nói: ͏ ͏ ͏
-͏ A, đó chẳng phải là Phá Hiểu đại lão sao? ͏ ͏ ͏
Sau đó, bốn người đều nhìn thấy Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bốn người Xích Huyết Đồng Tử nhanh chóng đi tới bên cạnh Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách cảm kích nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Phá Hiểu đạo hữu, ơn cứu mạng ngày sau sẽ cảm tạ hậu hĩnh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không ra tiếng, nhưng bọn họ cũng không phật lòng, quen thì tốt rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó, bốn người ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Người đó có vẻ ngoài như thế nào? Mà nói, người thường mà dám đến? Thánh Địa dám đưa đồ cho người đó đi giao hàng? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Nói là cầm cái hộp, Lục Nguyệt Tuyết sẽ cảm giác được, có lẽ bị kẹt xe giữa đường. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết gõ di động, đưa cho nhóm Xích Huyết Đồng Tử xem. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nhìn di động, đọc chữ: ͏ ͏ ͏
-͏ Tôi nghe nói người thường đó cưới một đệ tử của Thánh Địa, còn là đệ tử cấp bậc trung tâm. Vốn nên là đệ tử kia đưa đồ tới, nhưng không rảnh, cho nên để người thường kia đưa thay mình. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo, Mặc Ngôn cười nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy tức là người này gặp vận may từ trên trời rơi xuống? Đợi lát nữa chúng ta đưa Linh thạch cho người này, sau đó giữa đường cướp về, chịu không? Bảy viên Bát phẩm! ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Cô đi đi, chúng tôi sẽ cổ vũ cho. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Mấy người đừng làm vẻ mặt khinh thường đó, tôi nói cho mấy người biết, khi có lợi nhuận 50% thì chúng ta có thể bí quá hoá liều, vì lợi nhuận 100%, chúng ta có thể bỏ qua quy tắc của Thánh Địa, khi có lợi nhuận 300% thì Thánh Địa là cái thá gì? Đừng nhát! ͏ ͏ ͏
Ba người Xích Huyết Đồng Tử mặt không cảm xúc nhìn Mặc Ngôn, sau đó phớt lờ cô. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy chúng ta hãy nói việc chính đi, mấy người nói xem tên mặt trắng nhỏ kia có phải được bao nuôi không? ͏ ͏ ͏
Nghe thấy câu nói này, khóe mắt Giang Tả giật nhẹ, lòng thầm suy tính điều gì. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Mặc Ngôn lại bảo: ͏ ͏ ͏
-͏ Tôi nghe nói trong giới chúng ta có loại việc này, hơn nữa những người bị bao nuôi đều rất bực tức, mười người thì hết chín là tâm lý vặn vẹo. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Thật không vậy? Tôi cảm giác bọn họ kết hôn bình thường thôi mà? Nghe cách nói chuyện của sư tỷ Lục Nguyệt Tuyết thì hình như đối phương chỉ mới đến đây. ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy thì là mưu đồ đã lâu, tâm cơ boy này bất ngờ phát hiện đệ tử Thánh Địa là người tu luyện, bản thân thì có thể tu chân, thế là từng bước một đến gần đệ tử kia, rồi theo đuổi, cưới cô ấy. ͏ ͏ ͏
-͏ Sau đó lợi dụng cô từng bước một đến gần Thánh Địa, lấy được tín nhiệm của Thánh Địa, rồi lợi dụng tài nguyên, nhanh chóng tu luyện, cuối cùng giết vợ chứng đạo. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nhìn nhóm Xích Huyết Đồng Tử, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Lần này kịch bản chắc chắn không sai. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Không đoán mấy thứ khác, nhưng vận may của người này đúng là tốt. Nhưng một người thường có thể hưởng được thứ quý trọng như vậy không? ͏ ͏ ͏
-͏ Chắc chắn Thánh Địa đặt vài thứ lên người hắn. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử cắn kem cây nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Chúng ta nên lo lắng là khi hắn trông thấy Lục Nguyệt Tuyết thì có thay lòng đổi dạ không? Hoặc là hoàn toàn mê muội? Lại hoặc là mắt dính chặt không rời được? ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn vỗ ngực nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Chút nữa giao cho tôi, để tôi nhìn xem trong đầu óc của hắn có ý tưởng xấu xa gì không, nếu có thì tôi sẽ ra tay giáo dục hắn! ͏ ͏ ͏
-͏ Một người thường tầm thường, Mặc Ngôn ma tu này lật tay cho hắn lên thiên đường, úp tay thưởng cho hắn địa ngục, tôi là chúa tể. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách vốn định nói đối phương chỉ là người thường, không cần thiết như vậy. ͏ ͏ ͏
Dù sao chuyện liên quan thể diện của Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Nhưng Biên Hải Đao Khách còn chưa mở miệng, bọn họ nghe bên cạnh vang lên giọng nói lạnh băng: ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy sao? Nhìn vào mắt của tôi. ͏ ͏ ͏
Trong khoảnh khắc, Mặc Ngôn như bị ma nhập nhìn về phía Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Sau đó, cuộc đời bắt đầu trở nên tối tăm. ͏ ͏ ͏