Chương 157
Cho dù Giang Tả sống vô số năm tháng, đối diện tình huống đột ngột này vẫn khó mà giữ được mặt già. ͏ ͏ ͏
Vốn còn đang suy nghĩ đối sách, không ngờ Mặc Ngôn ma tu biên đủ loại kịch tình, ha ha. ͏ ͏ ͏
Cho nên, Giang Tả không chút do dự lấy ra Mộng Yểm quả, chọn thời cơ chính xác nhất kêu Mặc Ngôn, sau đó dùng phương thức chính xác nhất bóp nát Mộng Yểm quả. ͏ ͏ ͏
Sau đó trái cây tự động khóa chặt người chuyên tu mộng yểm, mà Mặc Ngôn là chuyên tu mộng yểm. ͏ ͏ ͏
Sau đó mộng yểm bị trái cây bao phủ, cô cảm giác cuộc đời tối tăm, không phải ảo giác, quả thực một màu đen. ͏ ͏ ͏
Động tác của Giang Tả khiến cả đám ngẩn ra, đặc biệt là câu vừa rồi, vậy sao? ͏ ͏ ͏
Thế là có ý gì? ͏ ͏ ͏
Chỉ cần nhóm Xích Huyết Đồng Tử không ngốc đều có thể đoán ra một chút, đặc biệt là khi bọn họ biết Giang Tả đã kết hôn, hơn nữa lần này đến đây với thân phận người thường. ͏ ͏ ͏
Các loại manh mối thêm vào, trừ việc đây là đại lão ẩn tàng ra, tất cả đều phù hợp mô tả người thường cưới đệ tử Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Cho nên ba người nháy mắt nghĩ đến một việc, Mặc Ngôn sắp tàn đời. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết thì rất vui mừng, mừng vì mình không thích nói chuyện, nếu không thì có lẽ vừa rồi cô cũng chuốc họa vào thân. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, trái cây tan hết, Mặc Ngôn tay chân lành lặn đứng ở trước mặt Lục Nguyệt Tuyết. ͏ ͏ ͏
Mọi người: ͏ ͏ ͏
“…” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chuyện gì thế này? Không bị gì hết? ͏ ͏ ͏
Như vậy ngẫm lại thấy cũng đúng, Phá Hiểu mới có tu vi Nhất giai, Mặc Ngôn nói sao cũng là Nhị giai. ͏ ͏ ͏
Chắc vừa rồi chỉ hù người thôi. ͏ ͏ ͏
Đột nhiên cảm giác Phá Hiểu thật ra cũng không quá đáng sợ, tự mình hù mình thôi. ͏ ͏ ͏
Ha ha. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Mặc Ngôn nhìn Lục Nguyệt Tuyết, sau đó chu môi, lệ rưng rưng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Mẹ, con đói bụng. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết nghệch mặt ra: ͏ ͏ ͏
-͏ A??? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn ôm Lục Nguyệt Tuyết, tội nghiệp nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Mẹ, con muốn ăn sủi cảo, con còn chưa ăn bao giờ. ͏ ͏ ͏
-͏ A? A?? A??? ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết hết hồn, vội trốn xa khỏi Mặc Ngôn. ͏ ͏ ͏
Cô nhỏ tuổi hơn Mặc Ngôn, sao có thể làm mẹ chứ? ͏ ͏ ͏
Phi! Sao cô có thể có con gái lớn như Mặc Ngôn được! ͏ ͏ ͏
Phi phi phi, cô còn vị thành niên. ͏ ͏ ͏
Trông thấy Lục Nguyệt Tuyết chạy ra, vẻ mặt Mặc Ngôn hụt hẫng, quay sang nhìn về phía Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏
-͏ Cha, mẹ bỏ cha con mình rồi, có phải cha con mình sẽ chết đói không? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử khiếp sợ nhìn Mặc Ngôn, sau đó sờ đầu của cô, chững chạc già dặn nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Là lỗi của cha, tối nay chúng ta ăn mì gói. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nhìn Xích Huyết Đồng Tử, tội nghiệp nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Ngôn Ngôn muốn ăn sủi cảo. ͏ ͏ ͏
Ngôn ngôn? ͏ ͏ ͏
Lời này thốt ra từ miệng Mặc Ngôn làm Biên Hải Đao Khách muốn nôn. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo hắn khiếp sợ nhìn Giang Tả, hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Phá Hiểu đạo hữu, Mặc Ngôn...? ͏ ͏ ͏
Giang Tả thản nhiên nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Trở thành thiểu năng thôi mà. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Làm vậy ác quá, đáng sợ hơn động dao nhiều. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nháy mắt dựng lên cảnh giác cao độ, mới rồi hắn không nói lời gì không nên nói chứ? ͏ ͏ ͏
Đợi lát nữa có khi nào hắn và Mặc Ngôn biến thành hai huynh muội? ͏ ͏ ͏
Tiếp theo nhận Biên Hải Đao Khách làm cha, nhận Lục Nguyệt Tuyết làm mẹ? ͏ ͏ ͏
Nếu đồn ra ngoài thì hắn có nên đi tự sát không? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử đã chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn. ͏ ͏ ͏
Nhưng Mặc Ngôn cứ quấn quýt lấy hắn, Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Lục Nguyệt Tuyết, mang con gái của cô đi đi. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết kích động đến nỗi nói chuyện: ͏ ͏ ͏
-͏ Con gái của anh thì có! ͏ ͏ ͏
Cô chưa từng thấy thủ đoạn như vậy, biến thiểu năng? ͏ ͏ ͏
Tưởng tượng thôi đã sợ rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không định giải thích nhiều với những người này, hắn lấy cái hộp ra ném cho Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
-͏ Mấy người muốn tìm cái hộp này sao? Nghiệm hàng đi. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, Phá Hiểu thật sự là người thường cưới đệ tử Thánh Địa? ͏ ͏ ͏
Cô cảm thấy mình cần đi gặp đệ tử Thánh Địa kia và hỏi: Có phải cô bị mù không? Đây là mà là người thường? Nếu hắn ta là người thường thì cả đám bọn họ là phế vật. ͏ ͏ ͏
Cũng vì ngộ nhận đối phương là người thường làm hại bọn họ tổn thất ma tu... A, không đúng, tổn thất ma tu không phải là việc tốt sao? ͏ ͏ ͏
Sau đó Lục Nguyệt Tuyết không suy nghĩ lung tung nữa, cô dùng phương pháp đặc biệt mở hộp ra, sau đó trả lại cho Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Cô không nghiệm hàng, người mua tự mình đưa vật phẩm cho cô nghiệm hàng, tạo áp lực rất lớn cho cô. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn thứ trong hộp, đúng là linh dược mà hắn muốn, hơn nữa phẩm chất không có vấn đề. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
-͏ Linh thạch đâu? ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cô quay sang nhìn Mặc Ngôn, Linh thạch đặt ở chỗ của Mặc Ngôn, dù sao chỉ mình Mặc Ngôn có pháp bảo không gian. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nói ngay: ͏ ͏ ͏
-͏ Đừng giỡn nữa, lấy Linh thạch ra trước đã. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn vẻ mặt khó hiểu hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Linh thạch? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Trong vòng tay cô đeo trên cổ tay, cô hãy nhìn xem, lấy thứ sáng nhất ra. ͏ ͏ ͏
Sau đó Mặc Ngôn lấy ra hai viên Linh thạch: ͏ ͏ ͏
-͏ Có hai cái. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lấy đi Cửu phẩm Linh thạch, để lại Huyễn Linh thạch, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Trong vòng ba ngày cô ấy sẽ khôi phục bình thường. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả rời đi. ͏ ͏ ͏
Nhìn theo Giang Tả đi xa, Xích Huyết Đồng Tử hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Chúng ta có nên giữ bí mật chuyện này không? ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Xem Phá Hiểu đạo hữu luôn giả làm người thường, chúng ta hãy giữ bí mật, nếu không thì... ba ngày thiểu năng? ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Biến thiểu năng? Có chết cũng không muốn! ͏ ͏ ͏
Sau đó, Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Đi thôi, mang con gái của mấy người về nhà. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Rõ ràng là con gái của mấy người! ͏ ͏ ͏
Lúc này, Mặc Ngôn ngoan ngoãn vòi vĩnh Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
-͏ Ông nội, Ngôn Ngôn muốn ăn sủi cảo. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏