Chương 16: Dọc Theo Chiến Trường Viễn Cổ
Giang Tả nói chuyện rất to, nói không to, hắn sợ người ở trong không nghe thấy.
Hắn cũng không thể dùng uy áp ép về, tu vi 1.1 lấy đâu uy áp?
Hai người trong này đều đã đạt tới Nhị giai.
Bên trong là một nam một nữ, tuổi chừng hai mươi, có điều sắc mặt hiện tại đều không mấy dễ nhìn, sắc mặt lúc nhìn về phía Giang Tả thì càng thêm khó chịu.
Vừa rồi không nhìn ra, bây giờ nhìn lại, tu vi mới 1.1?!
1.1Mà lớn lối vậy sao?
Ai cho hắn lá gan này?
Nếu không phải hiện tại đang cần hai người, hơn nữa còn cần tu vi không cao, tốt nhất là tán tu, bọn họ nhất định sẽ không cần người này.
Nếu không, với tu vi của hai người này, xứng nhận ủy thác của bọn hắn sao?
Nhưng bất luận là thế nào, bọn họ cũng phải chấp nhận sự phách lối này, bởi vì bộ phận thị trường hiện tại không có người thứ ba.
Bọn họ có chút cảm thấy Khương Nhiên kia cố ý, nếu không sao lại cầm hai người tới tới góp đủ số như vậy?
Có lẽ, đối phương nhận ra điều gì đó.
Giang Tả cùng Tây Môn Linh Lung ngồi xuống, bây giờ để xem đối phương có ủy thác gì?
- Ngoài Giang thành có một con sông, đối diện con sông có một mảnh rừng, trong rừng có một gian nhà gỗ, trong nhà gỗ có một tấm Linh bài. Chúng tôi muốn hai vị có thể lấy tấm Linh bài kia về đây cho chúng tôi.
Người nam kia nói.
Giang Tả híp mắt, ủy thác này đúng thực đơn giản, đơn giản tới mức khiến người không tưởng nổi.
Đương nhiên, chủ yếu là do đối phương chưa nói hung hiểm trên đường.
Giang Tả hỏi:
- Chỉ hai chúng tôi?
Người nam kia lắc đầu:
- Năm người, hai người các vị cộng thêm hai chúng tôi và một người nữa, người kia đã đi trước.
Tây Môn Linh Lung hỏi:
- Dọc đường đi có nguy hiểm chứ? Hơn nữa hai vị trả bao nhiêu tiền?
- Nguy hiểm thì có, nhưng hai vị sẽ tương đối an toàn, đường nguy hiểm chúng tôi đi. Về phần giá cả, hai cây Thiết thảo.
Thiết thảo còn gọi là Thiết mộc, cao chừng một mét, đặc trưng chủ yếu là cứng rắn như sắt, thích hợp để chế tạo pháp bảo cấp thấp.
Hơn nữa sau khi chế thành pháp bảo, độ cứng cáp, sắc bén… hơn xa đại đa số kim loại.
Quan trọng nhất là, cỏ này cũng như cây hẹ vậy, cắt rồi còn có thể mọc thêm.
Đáng tiếc duy nhất đó là khó sinh sản, không có rễ là không sống được.
Cho nên Thiết mộc cũng coi là vật quý, là Linh mộc cần thiết của mỗi tông môn.
Đương nhiên, đối với Giang Tả mà nói, thứ quan trọng nhất đối với hắn là đây là một cây Linh mộc có Kim thuộc tính, cho nên có thể nhận ủy thác này.
Giang Tả gật đầu:
- Ủy thác này tôi nhận.
Hai người khẽ khinh bỉ, làm như nhận khó lắm vậy.
Sau đó họ cùng nhìn về phía Tây Môn Linh Lung, Tây Môn Linh Lung do dự một chút:
- Có thể thêm tiền không? Ví như một hai chục ngàn gì đó, gần đây tôi rất thiếu tiền.
Hai người kia không còn gì để nói, cuối cùng lại bỏ thêm năm chục ngàn, hoàn thành việc tuyển người.
Ủy thác này là ủy thác đột xuất, hơn nữa còn là loại lập tức chấp hành, cho nên vừa bàn xong, hai người Giang Tả liền đi theo hai người kia, ra bờ sông ngoài thành.
Dọc đường đi, Giang Tả cũng biết tên hai người kia, nữ là Từ Thanh, nam là Côn Thái.
Côn Thái nói:
- Nhớ kỹ, phải đi theo bản đồ, nếu không có vấn đề gì, chúng tôi không chịu trách nhiệm, nếu nửa đường hai người thu hoạch được gì, chúng tôi cũng không hỏi tới. Nhưng Linh bài kia, hai người cũng không được đụng vào.
Giang Tả nhìn bản đồ, hắn vẫn có chút cảm thấy nơi này thật quen thuộc, nhưng trong trí nhớ, lại khẳng định chưa từng tới nơi này.
Sau đó Giang Tả cũng không nghĩ nhiều, tóm lại đến lúc đó rồi tính.
Từ Thanh bất mãn nói:
- Này, có nghe được không vậy? Thực không biết tu vi 1.1 mà kiêu cái gì chứ, đến lúc đi vào trong đó mà chết, hại chúng tôi thất bại trong gang tấc, anh có đền nổi không?
Giang Tả cau mày nhìn Từ Thanh, hắn không muốn tranh cái với người ta, nhất là trong lúc không biết phải phản bác thế nào.
Rất nhanh, bọn họ đã đến mục tiêu.
Quả nhiên là một con sông, nhưng Giang Tả nhìn thấy ở thượng du có một lối đi đặc thù.
“Là khí tức Viễn Cổ chiến trường.”
Nhìn thấy nơi này có liên quan tới chiến trường kia, khó trách hắn lại cảm thấy quen thuộc.
Hắn đã ở chiến trường kia rất lâu.
Có điều thời gian mở chiến trường hẳn còn một đoạn nữa, bây giờ hẳn mới tranh đoạt vị trí thôi.
Sau đó Côn Thái dẫn cả bọn đi tới lối đi kia.
Tiếp tục đi qua bên sông.
Nơi này đã không phải bờ bên kia sông ban đầu, mà đã là dọc theo Viễn Cổ chiến trường.
Côn Thái nói:
- Được rồi, bây giờ hai vị tới vị trí chỉ định kia, nhớ kỹ, muốn sống thì chớ làm loạn.
Sau đó, Giang Tả cùng Tây Môn Linh Lung tách khỏi hai người.
Tây Môn Linh Lung nghi ngờ nói;
- Chúng ta tới đây để đi dạo thôi sao? Sao tôi thấy họ căn bản không để chúng ta làm gì vậy?
Giang Tả nói:
- Nếu cô không thích nằm mà kiếm tiền, có thể từ chối!
Tây Môn Linh Lung nổi giận:
- Anh mới nằm mà kiếm tiền!
Sau đó Tây Môn Linh Lung chạy đi.
Sống lại lâu như vậy, lần đầu tiên Giang Tả ngẩn cả người.
Tiểu cô nương này, suy nghĩ tới thứ không lành mạnh sao?
Có điều Giang Tả cũng không quá để ý, mà đi tới giao độ được chỉ dẫn.
Nhìn lại bản đồ, Giang Tả nhàn nhạt mở miệng:
- Khu rừng này không phải phải ngã năm mà là ngã ba, xem ra ba người kia hẳn là đi cùng một đường.
Có điều Giang Tả cũng không quá quan trọng vấn đề này, ít nhất là Thiết mộc của đối phương khiến hắn động tâm.
Cho nên Giang Tả không chút do dự đi vào trong rừng.
Vừa đi vào trong, đoạn đường phía sau đã bị rừng cây bao phủ, nói cách khác, con đường này có vào không ra.
Hoặc là tới điểm cuối, hoặc là chết trên đường, Giang Tả toét miệng cười:
- Đúng là mùi vị của Viễn Cổ chiến trường.
Giang Tả trực tiếp vứt tấm bản đồ, nếu đã vào đây, sao có thể bỏ qua cơ hội tầm bảo?
Chiến trường Viễn Cổ là nơi có không ít thứ tốt, dù là chỉ một đường đi thẳng, cũng có thể thấy được không ít kỳ vật.
Về phần tín vật thông hành vào chiến trường Viễn Cổ? Giang Tả căn bản không chút để ý cái Linh bài kia.
Hắn muốn vào chiến trường Viễn Cổ, căn bản không cần tín vật.
Giang Tả không ngừng đi về phía trước, hắn không hề rời khỏi con đường có sẵn, trong khu rừng này, không hề ôn nhu như những gì đang hiện rõ, đám quái vật trong đó đều ăn người không nhả xương a.
Rất nhanh đã đi tới trước một tấm bia đá, trên bia viết hai chữ, sinh tử.
Giang Tả đứng trước bia đá hồi lâu, rất lâu.
Chờ tới khi mặt trời vừa lặn, hai chữ sinh tử trên bia đột nhiên biến mất, thay vào đó là hai chữ Giới Hạn, hơn nữa bia đá cũng biến thành một cánh cửa đá.
Giang Tả mỉm cười:
- Quả nhiên vấn vậy, chiến trường Viễn Cổ thực quá đáng yêu, lần nào cũng chào đón ta a. Không biết vào sẽ thấy gì đây? Nếu không thấy bọn họ, vậy đúng là khiến người thất vọng, không ai tới đoạt bảo, vậy thực khiến người có cảm giác không đủ trân quý.
Ở bên kia, Tây Môn Linh Lung cũng đứng trước một tấm bia đá, nhìn cửa truyền tống trên bia đá, Tây Môn Linh Lung có chút bất an:
- Nha Nha, ngươi nghiêm túc sao? Tại sao ta lại thấy vào đây sẽ có nguy hiểm vậy? Hơn nữa trên ủy thác nói là đi theo bản đồ hướng dẫn là được a?
- Sẽ không sai đâu, trong này nhất định có bảo vật, ta đã ngửi được rồi. Vào đi thôi, ta sẽ bảo vệ ngươi!
- Được rồi, có điều ngươi cũng đừng vừa vào liền chạy, ta sợ!
------