Chương 163
Quả nhiên, vừa đi ra ngoài, xung đột do trận pháp không ngừng lại, Giang Tả không bình ổn, cuối cùng dẫn đến hỗn loạn. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng bùm một tiếng, nổ biệt thự. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tùy ý nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Ngẫm lại thì thứ này xem như một loại công kích cũng hay. ͏ ͏ ͏
Đường Thủy ở bên cạnh toát mồ hôi lạnh, hắn lo lắng cho Lục Vĩ. ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, một con hồ ly lấm lem bụi đi ra từ đống đổ nát, nó không bị thương. ͏ ͏ ͏
Khoảnh khắc nhìn thấy nó, Đường Thủy nở nụ cười. ͏ ͏ ͏
Lục Vĩ nhanh chóng chạy đến gần Đường Thủy, sau đó kêu lên: ͏ ͏ ͏
-͏ Grừ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Vĩ ngẩn ra, lại kêu lên: ͏ ͏ ͏
-͏ Grừ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Grừ grừ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đừng kêu, hiện tại ngươi đã mất năng lực nói chuyện. ͏ ͏ ͏
Đường Thủy hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Đạo hữu, chuyện này là sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả trả lời: ͏ ͏ ͏
-͏ Cái giá của mạng sống, hơn nữa hiệu quả tệ hơn dự đoán của tôi. Ba tháng sau hãy mang nó đến gặp tôi lần nữa, nhớ mang theo một viên Thất phẩm, tôi giúp nó sống tiếp một năm. ͏ ͏ ͏
Đường Thủy căng thẳng hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Rồi sau một năm thì sao? ͏ ͏ ͏
-͏ Sau một năm? Mang theo cả gia tài của anh, rồi tùy vào tâm tình của tôi, có lẽ sẽ hoàn toàn chữa khỏi cho nó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả một năm sau, hắn không cho rằng khi đó mình còn là chiến sĩ Nhất giai. ͏ ͏ ͏
Hắn khi đó chắc chắn đã đứng trên vô số người, trong đại quân tu chân, hắn sẽ ở trong nhóm người đứng trên đỉnh cao. ͏ ͏ ͏
Giang Tả có tự tin tuyệt đối vào mình. ͏ ͏ ͏
Đường Thủy không chất vấn lời của Giang Tả, ít nhất hắn có thể xác nhận Lục Vĩ thật sự có thể sống thêm ba tháng. ͏ ͏ ͏
Ba tháng một viên Thất phẩm, vấn đề không lớn. ͏ ͏ ͏
Sau khi nhận phương thức liên lạc Giang Tả, Đường Thủy gói ghém đồ đạc rời đi. ͏ ͏ ͏
Hắn từng nói sẽ làm bạn bên Lục Vĩ, tự nhiên sẽ không nuốt lời. ͏ ͏ ͏
Có vài thứ phải tới lúc mất đi mới biết quý trọng, Đường Thủy biết rằng mình đã may mắn. ͏ ͏ ͏
Ít nhất hắn nắm chắc sinh cơ duy nhất trong đường cùng. ͏ ͏ ͏
Chờ khi Đường Thủy rời đi, Giang Tả nhìn thoáng qua phòng ở đã thành phế tích. ͏ ͏ ͏
-͏ Không biết sẽ phải bồi thường bao nhiêu tiền. ͏ ͏ ͏
Đối với Giang Tả thì cứu Lục Vĩ này làm hắn tổn thất khá nặng. ͏ ͏ ͏
Chỉ riêng trận thạch đã bị phế ba viên. ͏ ͏ ͏
Thứ này cần thời gian dài để mài ra. ͏ ͏ ͏
May mà còn có ba viên Bát phẩm. ͏ ͏ ͏
Lợi dụng ba viên Bát phẩm, Giang Tả rất nhanh sẽ lên Nhị giai, khi đó có lẽ cũng có tiền vốn lên Tam giai. ͏ ͏ ͏
Bây giờ chỉ còn thiếu thời gian. ͏ ͏ ͏
. . . ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhớ đến ba viên Bát phẩm của mình, hắn vẫn luôn cho rằng sẽ là Tô Kỳ đưa về cho hắn, sau đó hắn nuốt vào là xong. ͏ ͏ ͏
Trừ Giang Tả nghĩ như vậy, nhóm Lục Nguyệt Tuyết cũng tin như thế. ͏ ͏ ͏
Nhưng hôm nay, Lục Nguyệt Tuyết nhận được điện thoại. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đầu dây bên kia là giọng nữ nghịch ngợm: ͏ ͏ ͏
-͏ Lục Nguyệt Tuyết tiên tử? Nghe nói cô là người câm, có thể nhận điện thoại của người khác không? ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết nháy mắt cúp điện thoại, tiếp theo gửi tin nhắn: Tôi không phải người câm. ͏ ͏ ͏
Tiên tử nhận được tin nhắn nghệch mặt ra, tin nhắn này không có chút sức thuyết phục. ͏ ͏ ͏
Sau đó Lục Nguyệt Tuyết lại nhận được điện thoại, trên thực tế cô căn bản không biết đối phương là ai. ͏ ͏ ͏
Mà lúc này, Lục Nguyệt Tuyết bắt máy, nghe thấy đối diện nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Tôi ở bên Thánh Địa, còn nhớ phí dụng không? ͏ ͏ ͏
-͏ Chúng tôi đã thu được Cửu phẩm Linh thạch, hẹn thời gian và địa điểm đi, tôi đưa số hàng còn lại cho mấy người. ͏ ͏ ͏
Nghe thấy câu nói này, Lục Nguyệt Tuyết ngây người, tạm không nói tới phương thức liên lạc của mình bị bại lộ, chỉ riêng việc đối phương đưa Linh thạch làm cô không kịp phản ứng. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết vận dụng tế bào não, vốn đệ tử Thánh Địa có thân phận đặc biệt không rảnh, sau đó kêu chồng mình đưa hàng đến. ͏ ͏ ͏
Nhưng chồng của đệ tử Thánh Địa kia là Phá Hiểu đại lão, hiện tại đệ tử Thánh Địa kia chủ động liên hệ với cô, nói là đưa Linh thạch đến, cho nên, vợ của Phá Hiểu đại lão sắp hiện thân? ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết giật mình tìm đến Xích Huyết Đồng Tử, nói cho biết cả câu chuyện, sau đó Xích Huyết Đồng Tử nhận lấy điện thoại, trịnh trọng hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Tiên tử đến một mình? ͏ ͏ ͏
Đầu dây bên kia hoang mang hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Đúng rồi, cần hai người sao? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử thở phào: ͏ ͏ ͏
-͏ Không có gì, một người rất tốt, vậy gặp ở quảng trường Xuyên Hà? ͏ ͏ ͏
Đầu dây bên kia tự nhiên không có ý kiến. ͏ ͏ ͏
Cúp điện thoại, đệ tử nữ Thánh Địa khoảng mười sáu tuổi vẻ mặt mờ mịt. ͏ ͏ ͏
Cô cảm giác đây là một đám quái nhân, sư tỷ của cô cho Linh thạch và phương thức liên lạc. ͏ ͏ ͏
Cô trước tiên gọi vào dãy số kia, nhưng đối phương không nói câu nào, ném một dãy số cho cô. ͏ ͏ ͏
Tiện thể chứng minh của dãy số này là người câm. ͏ ͏ ͏
Rồi người câm kia nhắn tin nói chính mình không phải người câm, nhưng không nói một câu nào. ͏ ͏ ͏
Sau đó giọng nam nói chuyện nghe kỳ kỳ, cảm giác rất giả. ͏ ͏ ͏
Cho nên, tại sao kêu cô làm loại chuyện này chứ? ͏ ͏ ͏