Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 164

Chương 164
Tô Kỳ đang làm công tác chuẩn bị thì lòng tràn đầy vui vẻ, cô cảm thấy chắc chắn Giang Tả còn muốn lấy Linh thạch rồi đi đưa cho đối phương. ͏ ͏ ͏
Cô từng nói sẽ cần thối lại Linh thạch. ͏ ͏ ͏
Nhưng muốn lại đi gặp người đẹp? ͏ ͏ ͏
Không có cửa đâu, yên phận ở nhà với bà xã này cả đời đi! ͏ ͏ ͏
Và đêm nay, nếu không biểu hiện tốt thì... ha ha. ͏ ͏ ͏
Còn đám người Xích Huyết Đồng Tử thì đang hết sức rối rắm. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết gõ chữ: Có phải là vợ của Phá Hiểu đại lão không? Phá Hiểu đại lão sẽ âm thầm giám thị chứ? ͏ ͏ ͏
Bọn họ lo nhất là vầng sáng thiểu năng, thí dụ như Mặc Ngôn hiện giờ. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ làm đối thủ một mất một còn của Mặc Ngôn, chơi rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải có bọn họ trông chừng thì trời biết Mặc Ngôn sẽ bị chơi đến nông nỗi nào. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa đối diện còn có một Tứ giai, nếu không pBiên Hải Hải Đao Khách vì họa gặp phúc, thân thể cũng tới độ mạnh Tứ giai thì phải lôi tông môn ra mới an tâm. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Nói chuyện cẩn thận một chút chắc không sao đâu? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Tôi cũng cảm thấy Phá Hiểu đạo hữu không phải loại người không phân rõ tốt xấu, hơn nữa chúng ta cũng không giống Mặc Ngôn, kết cấu não của cô ấy không bình thường. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: Vậy đến lúc đó chúng ta khách khí một chút? ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Không cần quá khách khí, nhưng tuyệt đối không thể lên mặt, tự nhiên một chút là được, nhớ đừng nhắc tới chồng của cô ấy. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử và Lục Nguyệt Tuyết gật đầu, nên hành xử tự nhiên. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, bọn họ mang theo Mặc Ngôn thiểu năng đi quảng trường Xuyên Hà. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn ăn kẹo bông gòn hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Ông nội, có phải mẹ là người câm không? Không nghe mẹ nói chuyện. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách đen mặt, hắn cảm giác Mặc Ngôn có bị thiểu năng hay không đều giống hệt nhau. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Mấy người nói xem sau khi Mặc Ngôn trở về bình thường thì sẽ thế nào? Có khi nào quen miệng cách kêu này không? ͏ ͏ ͏
Mắt Lục Nguyệt Tuyết bắn ra tia sáng lạnh, nếu đúng như vậy thì cô sẽ nghỉ chơi với mấy người kia. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, bọn họ đến quảng trường Xuyên Hà, vừa tới nơi liền nhận điện thoại của đối phương. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏
-͏ Chúng tôi có bốn người, đúng đúng, có một người đẹp lạnh lùng, đúng là chúng tôi. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, một thiếu nữ đáng yêu xuất hiện trước mặt bọn họ. ͏ ͏ ͏
Là loại thiếu nữ tinh nghịch đáng yêu. ͏ ͏ ͏
Người này còn vị thành niên đúng không? ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu thích khẩu vị như vậy? ͏ ͏ ͏
Trong đầu ba người cùng nảy ra ý tưởng này. ͏ ͏ ͏
Sau đó Xích Huyết Đồng Tử và Biên Hải Đao Khách cùng nhìn về phía Lục Nguyệt Tuyết, nói đến thì Lục Nguyệt Tuyết cũng là vị thành niên, hơn nữa xinh đẹp vô cùng, nhưng hình như Phá Hiểu đạo hữu không thèm nhìn lâu. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, là không đủ đáng yêu, không đủ cưng. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy rằng hai người này không nói chuyện, nhưng trực giác nói cho cô, bọn họ đang suy nghĩ việc rất thất lễ. ͏ ͏ ͏
Có thể suy xét việc đầu độc họ. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Xích Huyết Đồng Tử mỉm cười hiền hòa nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Tiên tử một đường vất vả, trên đường đi không gặp chuyện gì chứ? Gần đây quỷ tu ẩn hiện, nếu cần trợ giúp xin cứ nói đừng ngại. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử rất đẹp trai, lúc cười thì sáng như mặt trời, hàm răng thường xuyên cắn kem cây đặc biệt trắng tinh. ͏ ͏ ͏
Tiểu tiên tử đến từ Thánh Địa nhìn ngây người. ͏ ͏ ͏
Tuy cảm giác Xích Huyết Đồng Tử nói chuyện hơi giả, nhưng ai kêu hắn đẹp trai, còn quan tâm chính mình nữa. ͏ ͏ ͏
Thôi chết, tim đập nhanh quá. ͏ ͏ ͏
Tiêu rồi, là cảm giác động tâm. ͏ ͏ ͏
Sau đó, tiên tử này cúi đầu ngượng ngùng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Không, không có việc gì. Phải rồi, Linh thạch của mấy người, tôi còn bận việc, đi về trước! ͏ ͏ ͏
Nói xong cô chạy nhanh như gió. ͏ ͏ ͏
Bỏ lại Xích Huyết Đồng Tử cứng ngắc đứng tại chỗ, chảy mồ hôi ròng ròng. ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt ngại ngùng kia là sao? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử toát mồ hôi hột nhìn Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
-͏ Có phải... tôi tiêu đời rồi không? ͏ ͏ ͏
. . . ͏ ͏ ͏
Giang Tả hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này, hắn đang thương lượng việc đền tiền với ông chủ Hà. ͏ ͏ ͏
Lần này nổ không chừa một mảnh, không thể sửa chữa, chỉ có thể xây lại. ͏ ͏ ͏
Ông chủ Hà ngớ người. ͏ ͏ ͏
Mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, nhưng khi trông thấy đống đổ nát thì vẫn không kiềm được khiếp sợ. ͏ ͏ ͏
Cho nên, khách hàng này rốt cuộc đến để làm chi? ͏ ͏ ͏
Giang Tả đến bốn, năm ngày, trong đó có ba ngày hoặc là cháy hoặc là nổ, một người thường mà biết cách gây chuyện quá vậy? ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả không có tự giác chút nào, hắn cảm thấy ngẫu nhiên xảy ra chuyện không có vấn đề gì, dù sao lại không phải nhà của hắn. ͏ ͏ ͏
Đền Linh thạch là xong. ͏ ͏ ͏
Sau khi Giang Tả đưa một viên Tứ phẩm Linh thạch cho ông chủ Hà. ͏ ͏ ͏
Viên Tứ phẩm này hù sợ ông chủ Hà. ͏ ͏ ͏
Chỉ là một căn nhà, giá trị rất rẻ trong chỗ bọn họ, thứ ảnh hưởng duy nhất là thu nhập trong khoảng thời gian này. ͏ ͏ ͏
Đưa Tứ phẩm rất khoa trương. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả thuận miệng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Có lẽ về sau còn xảy ra chút chuyện. ͏ ͏ ͏
Bỏ lại ông chủ Hà vẻ mặt ngơ ngẩn, Giang Tả rời đi. ͏ ͏ ͏
Cùng lúc đó, Xích Huyết Đồng Tử liên hệ với hắn: ͏ ͏ ͏
-͏ Đạo... đạo hữu, tôi... tôi còn đường cứu không? ͏ ͏ ͏
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất