Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 173

Chương 173
Huyền Vũ hoang mang, hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Ngươi biết đây là cái gì sao? ͏ ͏ ͏
-͏ Bỏ đi, có nói ngươi cũng không hiểu, nhưng ngươi không cần chứ không phải ta không đưa. ͏ ͏ ͏
Nói rồi Huyền Vũ thu lại Thọ vụ, loài người ngốc này không cần, hợp ý của nó. ͏ ͏ ͏
Nó không nỡ đưa cho. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì thêm, hắn có thể sống rất lâu, lâu hơn mọi người. ͏ ͏ ͏
Trong kiếp trước, chỉ có một người có thể so sánh tuổi thọ với hắn, so xem ai sống lâu hơn. ͏ ͏ ͏
Cho nên, Thọ vụ vô nghĩa với hắn. Huyền Vũ xem nó như đồ chơi, Giang Tả coi nó là kẹo bông gòn, còn là loại không muốn ăn. ͏ ͏ ͏
Không cần tặng đồ chơi, tâm tình của Huyền Vũ tốt hơn, vui vẻ chà lau mai rùa. ͏ ͏ ͏
-͏ Ta nói cho ngươi biết, loài người rất dễ thay đổi. Lúc Lão Thất còn nhỏ luôn gọi ta là tỷ, còn giúp ta chà mai rùa, sau này lớn lên, chẳng những muốn làm tỷ của ta, còn không chà mai rùa cho ta, về sau còn trêu đùa ta... ͏ ͏ ͏
Trong nửa ngày, Giang Tả không cần chà lau mai rùa, nhưng nghe ô quy nhỏ này càm ràm cả buổi. ͏ ͏ ͏
Đề tài cơ hồ đều quay quanh dì nhỏ. ͏ ͏ ͏
Cho nên, Giang Tả biết một số việc, thí dụ như Huyền Vũ và dì nhỏ sống cùng thời kỳ, cả hai được một người mẹ nuôi lớn. ͏ ͏ ͏
Có thể nói, dì nhỏ xem như một nửa thánh thú. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch sắp xếp Hồng Thự xong lại nghỉ ngơi giây lát, lúc này bà cảm thấy Giang Tả chắc chắn đang toát mồ hôi như mưa chà lau mai rùa cho tiểu tỷ nhà bà. ͏ ͏ ͏
Chà lau một lúc rồi sẽ khựng lại, bởi vì quá cao, cộng thêm tiểu tỷ nhà bà vẻ ngoài uy vũ bá khí, không chừng hắn trong bụng thầm run. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch cười gian: ͏ ͏ ͏
-͏ Không ngờ dám đến đòi Hồng Thự, thực không biết sống chết. ͏ ͏ ͏
Nếu Giang Tả là người tu luyện thì chắc chắn bà sẽ còn ác hơn nữa. ͏ ͏ ͏
Nhưng khi Nguyệt Tịch đi tới sườn núi nhỏ, trông thấy Huyền Vũ và Giang Tả thì ngẩn ngơ. ͏ ͏ ͏
Bà nhìn thấy cái gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả chẳng những không chà mai rùa mà còn nhàn nhã ngồi một bên, tiểu tỷ nhà bà chẳng những không tức giận, còn hăng hái tự chà lau. ͏ ͏ ͏
Phát sinh chuyện gì? ͏ ͏ ͏
Tiểu tỷ nhà bà bị con nít lừa dối? ͏ ͏ ͏
Cái kiểu bị bán còn đếm tiền giúp người ta? ͏ ͏ ͏
Sau đó, Nguyệt Tịch bước nhanh đến gần Huyền Vũ, hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Lão Ngũ, ta kêu Giang Tả chà giúp ngươi mà, sao tự mình làm? ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ đảo tròng mắt, đáp: ͏ ͏ ͏
-͏ Ta ngại hắn làm chậm, tự mình chà. ͏ ͏ ͏
Nó vốn định nói chuyện bảo điển, nhưng ngẫm nghĩ, nó cảm thấy có thể mượn bảo điển hố Lão Thất vô lương tâm này, hiện tại vẫn chưa thể nói. ͏ ͏ ͏
Nó còn định cảnh cáo Giang Tả không được nói ra. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch híp mắt nhìn Huyền Vũ: ͏ ͏ ͏
-͏ Lão Ngũ, đang định giở trò xấu xa gì? ͏ ͏ ͏
-͏ Không có! ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ nói rồi buông bàn chải xuống, nhanh chóng lặn xuống đáy hồ. ͏ ͏ ͏
Mặc kệ Nguyệt Tịch kêu cỡ nào Huyền Vũ cũng không chịu ngoi lên. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhìn về phía Giang Tả, hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Tiểu tỷ ấy định giở trò gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lặng lẽ lắc đầu, hắn thật sự không biết con rùa này nghĩ gì. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa nó rõ ràng là Huyền Vũ, tại sao phải nói vỏ của mình là mai rùa? ͏ ͏ ͏
Đây chẳng phải là biến tướng thừa nhận chính mình là rùa đen sao? ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng, rùa đen và Huyền Vũ là hai giống loài hoàn toàn khác nhau, cho nên, Giang Tả không thể nào biết nó suy nghĩ cái gì. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch là trưởng bối của Giang Tả, cho nên bà tự nhiên không thể càn quấy với hắn, bà cũng có uy nghiêm của người lớn tuổi. ͏ ͏ ͏
Cho nên, bà không hỏi nhiều, đi đằng trước dẫn đường, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Đi thôi, mang con đi gặp Hồng Thự của con. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch không phục lắm, vốn định làm hai vợ chồng nhà này biết khó mà lui, hiện tại thì tốt rồi, không khó xử được. ͏ ͏ ͏
Tiểu tỷ nhà bà đúng là vô dụng, bị lừa dễ như chơi. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, Giang Tả đi theo Nguyệt Tịch đến trước một gian nhà tre, nơi này có trận pháp bảo hộ, băng tuyết không phủ lên. ͏ ͏ ͏
Cạnh nhà thậm chí có sắc xuân dạt dào. ͏ ͏ ͏
-͏ Nơi này là chỗ Tô Kỳ ở hồi nhỏ, hoặc nên nói là chỗ ở bình thường của con bé. Nếu không phải con ở Xuyên Hà tiểu trấn thì con bé sẽ ở lại đây. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói rồi dẫn Giang Tả vào nhà. ͏ ͏ ͏
Hắn đi vào, trông thấy một dãy hình treo trên tường, cơ hồ đều là hình chụp chung của Giang Tả và Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Từ nhỏ đến lớn rồi tới kết hôn, có đủ cả. ͏ ͏ ͏
-͏ Mỗi lần trở về con bé sẽ bỏ thêm vài tấm, bất giác nhiều như vậy rồi, mỗi ngày đều cười khờ. Lần này nếu không phải bị bọn họ bắt được kẽ hở thì thật ra con không được phép đến đây. ͏ ͏ ͏
-͏ Việc đã đến nước này, dì nhỏ cũng khó mà nói cái gì, nhưng dì nhỏ hy vọng con có thể tiếp tục giữ bình tĩnh như vậy. ͏ ͏ ͏
-͏ Thật sự cũng tốt, giả cũng thế, ít nhất giống một người đàn ông. ͏ ͏ ͏
Khi nói những điều này, trong mắt Nguyệt Tịch lóe tia cô đơn, nhưng vụt qua rất nhanh, sau đó bà cười nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Nhưng vẫn câu cũ, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất thì nên có chủ kiến, con không thể... ͏ ͏ ͏
Giang Tả trực tiếp ngắt lời: ͏ ͏ ͏
-͏ Con tới đón Hồng Thự. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ở ao nước sau nhà, tự đi đón rồi tự trở về, dì nhỏ đi đây. ͏ ͏ ͏
Nói xong, Nguyệt Tịch thật sự vung tay rời đi, hoàn toàn mặc kệ Giang Tả lát nữa làm sao trở lại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không để ý tới, hắn đi ra sau vườn, quả nhiên nhìn thấy trong ao nước, nhưng lần này nó không thể nổi trên mặt nước. ͏ ͏ ͏
Nó vẫy vùng dưới nước. ͏ ͏ ͏
-͏ Không có lông thì không thể bơi lặn? ͏ ͏ ͏
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất