Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 175

Chương 175
Đang lúc Giang Tả định lật xem tiếp thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. ͏ ͏ ͏
Hoặc nên nói là âm thanh gõ trận pháp. ͏ ͏ ͏
Nơi này là chỗ ở của Tô Kỳ, không phải ai đều có thể vào. ͏ ͏ ͏
Đại khái trừ những người trong hình chụp ra, ít ai ghé đến. ͏ ͏ ͏
Giang Tả khép cuốn sổ tay lại, hắn do dự thật lâu, cuối cùng đặt cuốn sổ xuống. ͏ ͏ ͏
Mang về rất có thể sẽ bị đánh chết, cuốn sổ ghi lại lịch sử đen bao năm qua của Tô Kỳ, hơn nữa xem ghi chép từ trang thứ nhất thì hẳn là chuyên môn liên quan đến hắn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tự xem có lẽ là một loại hoài niệm, hắn xem thì sẽ là lịch sử đen bị phanh phui, cô sẽ thẹn quá hóa giận. ͏ ͏ ͏
Cho nên, Giang Tả chỉ có thể về sau tìm cách đọc tiếp. ͏ ͏ ͏
Đọc cái này khá thú vị. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả đi ra ngoài, là một thiếu nữ đáng yêu, cảm giác hơi tinh nghịch. ͏ ͏ ͏
Đại khái cỡ mười sáu tuổi. ͏ ͏ ͏
Lần đầu tiên Giang Tả gặp cô gái, nhưng nếu nhóm người Xích Huyết Đồng Tử ở đây thì bọn họ không phải lần đầu gặp cô. ͏ ͏ ͏
Đệ tử nữ này là đệ tử lần trước đưa Linh thạch giùm. ͏ ͏ ͏
Cô nhìn Giang Tả, kinh ngạc hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Anh là ai? Tại sao xuất hiện tại nơi này? Trộm hả? Tôi la lên đó! ͏ ͏ ͏
Mặt Giang Tả không cảm xúc, mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Cô là người đưa tôi đi trấn nhỏ được chứ? ͏ ͏ ͏
-͏ Xì! ͏ ͏ ͏
Đệ tử nữ quay đầu đi: ͏ ͏ ͏
-͏ Tưởng đâu có thể dọa được chứ, tôi tên Diệu Ngôn, anh có thể kêu tôi là sư tỷ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả phớt lờ cô, quay về ôm lên Hồng Thự. ͏ ͏ ͏
Còn về cuốn sổ tay thì hơi tiếc nuối. ͏ ͏ ͏
Ngẫm nghĩ, Giang Tả đi qua giở trang cuối cuốn sổ tay, ừm, còn chưa viết đến trang này. ͏ ͏ ͏
Nhưng có một dòng chữ: Giang Tả, nếu anh dám xem là em chết cho anh coi! ͏ ͏ ͏
Giang Tả thở phào, thì ra định tự sát, hắn còn tưởng đâu muốn giết hắn. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, Giang Tả cười khép cuốn sổ tay lại, sau đó rời đi trận pháp, đi theo Diệu Ngôn ra Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Trên đường đi, Diệu Ngôn vẫn luôn đánh giá Giang Tả, một cô gái không sợ người lạ chút nào. ͏ ͏ ͏
Quan sát hết nửa ngày, Diệu Ngôn hỏi một câu: ͏ ͏ ͏
-͏ Anh thật sự là người thường? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không muốn để ý tới cô, tu vi của cô gái này còn chưa cao bằng hắn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói chuyện, Diệu Ngôn không phật lòng, ngược lại càng vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Anh không nói chuyện có phải vì sợ vợ không? Thiếu nữ đáng yêu như tôi làm anh rất muốn phạm tội đúng không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngừng lại, hắn nhìn cô gái này, rất muốn đạp cô vùi vào tuyết cho rồi. ͏ ͏ ͏
Diệu Ngôn không chút e ngại, nói tiếp: ͏ ͏ ͏
-͏ Nhưng anh không phải gu của tôi, tôi thích loại người ánh mắt đẹp, còn biết quan tâm người. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nghe không nổi nữa, mê trai quá. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, hai người rời khỏi Thánh Địa, trở lại trấn nhỏ, lúc này Giang Tả mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Cô về đi. ͏ ͏ ͏
-͏ Không được. ͏ ͏ ͏
Diệu Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Sư thúc nói phải đưa anh bình an về nhà mới thôi, hơn nữa lỡ như có thể gặp lại người kia... ͏ ͏ ͏
Giang Tả bất đắc dĩ, đành đi hướng Vũ Thiên tiểu viện. ͏ ͏ ͏
Nếu không bị vướng người này thì hắn có thể làm chuyện khác rồi. ͏ ͏ ͏
Nhưng lúc này, Hồng Thự đột nhiên kêu lên: ͏ ͏ ͏
-͏ Cạc! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Hồng Thự trọc lông, cuối cùng bất đắc dĩ chuyển hướng đi cửa hàng bán trái cây. ͏ ͏ ͏
Nơi bán trái cây cách chỗ này không xa, mua vài cái không tốn nhiều thời gian. ͏ ͏ ͏
Diệu Ngôn hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Này, đi đâu thế? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không quay đầu lại, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Cô có thể đi về. ͏ ͏ ͏
Diệu Ngôn la lên: ͏ ͏ ͏
-͏ Không được, sư thúc rất dữ, không đưa anh về là sư thúc sẽ cấm túc tôi! ͏ ͏ ͏
Cô đành phải đuổi theo hắn. ͏ ͏ ͏
Lúc này nhóm Biên Hải Đao Khách và Lục Nguyệt Tuyết mang theo Mặc Ngôn đi ra hít thở không khí. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách bất mãn nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Mấy người mang con gái đi dạo, còn kéo theo tôi làm gì? ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn hiện tại rất có thể vô cùng nguy hiểm, cô vô tri có trái tim vô tư, sơ sẩy một cái gặp ai đều húc đầu mắng. ͏ ͏ ͏
Đôi khi thiểu năng mới là nhân tố trí mạng nhất. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết rất bất mãn với cách nói của Biên Hải Đao Khách, cô không phải mẹ của Mặc Ngôn, nghĩ thôi đã buồn nôn rồi. ͏ ͏ ͏
Cô nhỏ hơn Mặc Ngôn rất nhiều, cách nhau mấy trăm ngày! ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn thì khờ khạo theo sau lưng Xích Huyết Đồng Tử, cô nhìn xung quanh, không cẩn thận đụng vào hắn. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn sờ đầu hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Cha, sao cha không đi tiếp? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử đột nhiên nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Ngã phật từ bi, bần tăng quyết định xuất gia, sau đó tu hành mấy năm trong núi sâu. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách nghệch mặt ra, làm cái quái gì? ͏ ͏ ͏
Nhưng khi bọn họ trông thấy hai bóng dáng trong cửa hàng trái cây phía đối diện thì đã hiểu. ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu đang cùng cô ‘vợ’ lần trước gặp dạo phố mua trái cây. ͏ ͏ ͏
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất