Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 193

Chương 193
Lục Nguyệt Tuyết và Mặc Ngôn không biết nên nói cái gì, hai cô cũng rất hoảng. ͏ ͏ ͏
Ai biết đối phương là đại lão Lục giai, nếu biết thì đâu dám tát. ͏ ͏ ͏
Nhưng thật kích thích! ͏ ͏ ͏
Đối với những người kia, Giang Tả không biết nên nói cái gì, hoặc nên bảo rằng tuổi trẻ thật tốt? ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả lại nhìn quầy hàng xung quanh. ͏ ͏ ͏
Nơi này bán cần câu, thật ra không có gì đáng giá Giang Tả chú ý, đều như nhau, không có cái nào độc đáo riêng biệt. ͏ ͏ ͏
Mấy thứ này mặc kệ là tốt hay xấu đều không lọt vào mắt hắn, bởi vì nếu hắn muốn câu cá, dùng cần cầu gì cũng không quan trọng. ͏ ͏ ͏
Nhưng nếu thật sự có Đoạn Kiều cần câu thì Giang Tả hơi hứng thú, Đoạn Kiều cần câu không phải dùng cho việc câu cá, nó có thể câu nhiều thứ khác. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc đạo sĩ kia không lấy ra bán. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi dạo mãi đến cuối đường, dọc đường đi không có thứ gì khiến người vừa lòng. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả bỏ đi Mê Vụ, nơi này không có ai đáng để hắn chú ý. ͏ ͏ ͏
Dù gặp người nào, hắn hắn có tiền xu dự phòng, vấn đề cũng không lớn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi tới trước vài bước, ánh mắt dừng lại trên một quầy hàng nhỏ. ͏ ͏ ͏
Chủ quầy là một người trẻ tuổi, ừm, còn là tu sĩ Nhất giai. ͏ ͏ ͏
Nhất giai ở chỗ này khá thấp, Giang Tả không thấy Nhất giai nào bán đồ. ͏ ͏ ͏
Thứ hơi tốt một chút luôn sẽ có người mắt đỏ. ͏ ͏ ͏
Nhưng cần câu của người trẻ tuổi thoạt nhìn cũng thực bình thường. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả đi tới trước quầy, tu sĩ kia mới ngẩng đầu nhìn về hướng Giang Tả, vốn định mời chào nhưng bỗng ngẩn ngơ, hắn nhận thức người này. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng nhìn mặt của đối phương, nếu không nhớ lầm thì đây là người trẻ tuổi gặp trong sân bay, từng nhắc hắn ngồi vào khu vực dành riêng cho người thường. ͏ ͏ ͏
Người trẻ tuổi kia rất nhanh tỉnh táo lại hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Sao... sao anh ở chỗ này? ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏
-͏ Đại lão, anh quen anh ta à? Tôi còn tưởng anh phát hiện thứ tốt gì chứ. ͏ ͏ ͏
Đại lão? ͏ ͏ ͏
Người trẻ tuổi ngẩn ra, lúc ở sân bay hắn có nghe người ta nói cô gái này là Mặc Ngôn ma tu. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng rất nhiều người đều nói Mặc Ngôn là nam, nhưng ai nói bề ngoài như con gái thì sẽ là giới tính nữ? ͏ ͏ ͏
Có thể khiến Mặc Ngôn ma tu kêu đại lão thì chắc chắn không phải người thường rồi. ͏ ͏ ͏
Tức là người này là tiền bối ẩn tàng tu vi? ͏ ͏ ͏
Vậy tại sao lúc đăng ký lại cầm thẻ đăng ký của người thường được? ͏ ͏ ͏
Còn chưa đợi người trẻ tuổi suy nghĩ thấu đáo, Giang Tả mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Cần câu của cậu lấy từ đâu ra? ͏ ͏ ͏
Cần câu của người này rất bình thường, không khác gì cần câu bình thường nhất là nơi khác. ͏ ͏ ͏
Thậm chí có cần câu cũng chỉ là gậy tre dài một mét. ͏ ͏ ͏
Hoàn toàn không có hình dạng cần câu. ͏ ͏ ͏
Nghe Giang Tả hỏi chuyện, người trẻ tuổi trả lời ngay: ͏ ͏ ͏
-͏ Là một người kỳ lạ cung cấp, tôi thấy rẻ nên nhập ít hàng bán thử. ͏ ͏ ͏
Trương Tùng Nhàn làm một tu sĩ Nhất giai, biết rõ định vị của mình. ͏ ͏ ͏
Việc không quản được thì sẽ không quản, việc có thể giúp được thì không ngại giúp đỡ. ͏ ͏ ͏
Không có chí hướng lớn lao, chỉ hy vọng sống thoải mái một chút, sống lâu hơn chút, nếu có thể cho người khác cũng sống được dễ chịu thì càng tuyệt vời. ͏ ͏ ͏
Cho nên, khi người kia tìm tới hắn thì hắn đồng ý nhập hàng, bán cần câu bình thường cũng sẽ không bị gì, coi như góp vui, dù sao không đắt tiền. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lướt qua một hàng cần câu, hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Là một đạo sĩ trung niên cung cấp hàng cho cậu? ͏ ͏ ͏
Trương Tùng Nhàn hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu: ͏ ͏ ͏
-͏ Đúng là một vị đạo sĩ trung niên. ͏ ͏ ͏
Nhóm Mặc Ngôn và Xích Huyết Đồng Tử đứng ở phía sau không kiềm được liếc nhau, đạo sĩ trung niên là cái người mới vừa gặp đúng không? ͏ ͏ ͏
Vị đó là hàng thật, tức là trong quầy hàng của tu sĩ này cũng có hàng thật? ͏ ͏ ͏
Thật tuyệt, tốt nhất là có nhiều hàng, đủ cho bọn họ chia. ͏ ͏ ͏
Nhưng giây lát sau, bọn họ tỉnh táo lại. ͏ ͏ ͏
Lần trước Phá Hiểu không có tiền nên mới chịu chia đồ, lần này hình như Phá Hiểu có nhiều tiền, bọn họ lấy đâu ra cơ hội chia của? ͏ ͏ ͏
Tiêu rồi, bọn họ cảm thấy Phá Hiểu tốt nhất là nghèo suốt đời. ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu không nghèo thì bọn họ không có cơ hội. ͏ ͏ ͏
Giang Tả xem tất cả cần câu, cuối cùng cầm một cây gậy tre lên: ͏ ͏ ͏
-͏ Cậu vốn nên có đại tạo hóa, nhưng tôi muốn tạo hóa này. ͏ ͏ ͏
Trương Tùng Nhàn ngẩn ra, tạo hóa lớn lao? ͏ ͏ ͏
Giây lát sau, hắn cay đắng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Không nhận ra, vậy là không thuộc về tôi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cầm gậy tre, đứng lên: ͏ ͏ ͏
-͏ Bao nhiêu Linh thạch? ͏ ͏ ͏
-͏ Giá... giá thống nhất, một viên Tam phẩm Linh thạch. ͏ ͏ ͏
Trương Tùng Nhàn thầm thở dài. ͏ ͏ ͏
Thật ra đối phương có thể không nói ra về tạo hóa, vậy thì hắn bán đi cần câu sẽ thấy vui hơn, chứ không phải như bây giờ lo được lo mất. ͏ ͏ ͏
Không thể nào không để bụng. ͏ ͏ ͏
Cho dù là giả cũng vẫn lấn cấn trong lòng. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả nhìn Trương Tùng Nhàn, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Tôi lấy tạo hóa của cậu, khinh thường đổi bằng một viên Tam phẩm Linh thạch. ͏ ͏ ͏
-͏ Ông ta có thể cho cậu một hồi tạo hóa, tôi cũng có thể cho cậu một hồi đại tạo hóa. ͏ ͏ ͏
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất