Chương 2
- Mấy người…
Giang Tả mới mở miệng, còn chưa kịp nói gì, một thanh niên trong số ba nam đột nhiên đưa tay về phía Giang Tả:
- Thôi Miên thuật!
Giang Tả đột nhiên thấy mê muội một chút, sau đó liền thanh tỉnh.
Người kia sững sờ, nhặt cái chặn giấy lớn như cục gạch trên bàn xông về phía Giang Tả, thuận miệng hét lớn:
- Tối cường Thôi Miên thuật, Vật Lý thôi miên!
Vùa nói, vừa cầm cái chặn giấy định đập lên đầu Giang Tả.
Giang Tả né người qua một chút, sau đó hoa lệ xoay người, đi tới sau lưng nam thanh niên vừa xông tới kia, tiếp đó chém qua một sống tay.
Phanh, nam thanh niên kia lập tức đổ ập xuống đất, bất tỉnh!
Ba người còn lại hoàn toàn sửng tốt.
Người Nhất bộ tới phá quán? Hơn nữa còn thành công đánh ngã một người, người ngoại bộ lại đánh người nội bộ, như vậy là trái quy định của công ty.
Hơn nữa họ là ai? Người ngoại bộ cũng dám phách lối với nội bộ? Ba người lập tức tiến tới, thầm quyết phải đánh ngã tên nhân viên ngoại bộ này.
- Mấy người không thể nghe tôi nói hết lời sao?
Giang Tả có chút bất đắc dĩ.
Những người này đúng là có thể động thủ liền không nói nhảm, nếu là lúc đánh nhau, hắn sẽ rất thích người như vậy. Nhưng giờ là lúc nói chuyện với nhau, cho nên liền có chút cảm giác bó tay.
Nữ nhân viên kia nắm chặt gậy đánh bóng trên tay:
- Nói đi, nhưng bất luận cậu nói cái gì, đánh người của tôi, tôi tuyệt không dễ bỏ qua.
Đây là một đám lưu manh…
Có điều lời Giang Tả nói sau đó, trực tiếp khiến ba người kinh sợ, chuyện này có thể bỏ qua.
- Tôi vửa ở ngoài, nghe mấy người nói có thiết bị bị hỏng, có lẽ tôi có thể giúp một chút.
Nam thanh niên thuộc bộ kỹ thuật kinh ngạc hỏi:
- Cậu biết sửa?
Giang Tả lắc đầu:
- Không biết!
- Không biết? Đùa chúng tôi sao?
Người cô gái duy nhất trong nhóm lại thấy không thể bỏ qua.
Giang Tả nhìn qua mặt bàn, trên đó có một cái bản đồ 3D giả lập, cộng thêm đây là bộ phận khảo sát thị trường, bộ phận khảo sát này, hẳn là bộ phận Cảm Tri thì đúng hơn, hiện tại, hẳn là đang tìm thứ gì đó.
Giang Tả không biết sửa đồ, nhưng tìm đồ thì hắn lại rất thạo.
Trong lúc cô gái kia khó chịu, âm hưởn bên trong đã dồn dập truyền ra:
- Tiểu Mặc còn chưa xong sao? Bên này chúng tôi đã sắp không kiên trì được nữa rồi, căn bản không thể phản kích được.
Nghe thanh âm này, đám người đều hoảng, bây giờ mới chợt nhớ lại, ủy thác còn chưa xong, tính mệnh một nhóm người còn đang trong tay bọn họ.
Tiêu Tiểu Mặc nhìn về phía Giang Tả, sau đó cắn răng:
- Được, giúp chúng tôi trước, có chuyện gì rồi nói sau.
- Nói trước cho tôi biết, mấy người đang muốn làm gì?
Giang Tả hỏi.
- Tìm Huyết yêu đang ẩn nấp, vốn là ba người chúng tôi hợp sức, là có thể tìm được nó từ xa, nhưng thiết bị cần thiết lại đột nhiên hỏng, không thể nào cảm ứng được Huyết yêu.
Thành viên Trần Ức trong Cảm Tri bộ nhanh chóng giải thích.
Nói ngắn gọn lại, thiết bị hỏng, bọn họ không thể tìm được kẻ địch, thành viên ra ngoài làm ủy thác gặp nguy hiểm.
Giang Tả nhìn bản đồ giả lập trên bàn:
- Đây là phạm vi tìm kiếm sao?
Mặc dù không biết Giang Tả muốn làm gì, nhưng Trần Ức vẫn giải thích:
- Không sai, đây là bản đồ kết nối với thiết bị cảm ứng, dùng để cung cấp tọa độ!
Tiêu Tiểu Mặc thúc giục:
- Đến cùng là cậu có giúp được không?
Giang Tả liếc mắt nhìn qua cô gái này, dung mạo không tệ, nhưng tính khí không ổn, như nữ bạo long vậy.
Loại trừ yếu tố tiền mãn kinh do chưa đủ tuổi, hẳn là tới tháng.
Không để ý tới Tiêu Tiểu Mặc, Giang Tả hỏi:
- Có tiền xu ở đây không?
Đám người ngẩn ra, cuối cùng, nhân viên kỹ thuật kia lấy ra một đồng bạc:
- Cái này được không?
Giang Tả cầm đồng bạc:
- Có thể!
Giang Tả lại cầm đồng bạc, đi tới trước tấm bản đồ, tiện tay ném đồng bạc ra, đồng bạc rơi trên hình ảnh một con sông trên bản đồ.
- Huyết yêu ở vị trí đồng bạc.
Đám người: “…”
Kẻ này tới để vũ nhục chỉ số thông minh của bọn họ sao?
Ca, đùa thì cũng nên có một chút căn cứ được không?
Tiêu Tiểu Mặc phẫn nộ:
- Cậu cho rằng chúng tôi bị ngu sao? Hay là trí tuệ của chúng tôi chưa đủ để hiểu cậu?
Giang Tả cau mày, cô gái này đúng là nóng tính, thực muốn khâu cái miệng này lại.
Lúc này, thanh âm trong thiết bị liên lạc lại yếu ớt truyền ra:
- Tiểu Mặc!
Tiêu Tiểu Mặc tức giận, nhưng tình thế cấp bách, hồn vía lên mây ấn nút, nói:
- Bờ sông nhỏ, tọa độ 198, 123.
Sau đó, đối diện truyền tới tiếng nổ lớn, tiếp đó lại có thanh âm truyền về:
- Không có!
Lần này, ba người còn lại cũng tức giận nhìn Giang Tả, Giang Tả nhàn nhạt cầm đồng bạc lên:
- Đối phương không phải cái bia, chẳng lẽ đứng tại chỗ chờ các anh đánh? Hơn nữa trước khi đám người bên kia công kích, Huyết yêu rõ ràng đã công kích họ một lần, cũng có nghĩa là chúng đã sớm rời vị trí cũ. Vậy mà cô nói bọn họ đánh vị trí đó, sao còn có thể đánh trúng người.
Vừa nói, Giang Tả vừa ném đồng bạc, lần này lại vẫn là vị trí cũ.
Tiêu Tiểu Mặc nhắm mắt:
- Vẫn là vị trí cũ, nhanh!
Lại một tiếng nổ lớn.
Tiếp đó là âm thanh kích động:
- Trúng rồi, được rồi, hắn đã bị thương, nhưng cũng trốn rồi. Tiểu Mặc, còn có thể tìm được không?
Cảm Tri bộ lập tức kinh ngạc nhìn Giang Tả, thực sự trúng?
Không phải đùa sao?
Sao hắn làm được?
Lúc này, Giang Tả lại lần nữa cầm đồng bạc ném lại, ba người Tiêu Tiểu Mặc cũng đưa ánh mắt nhìn tới đồng bạc, chờ vị trí nó rơi xuống.
Phanh một tiếng, đồng bạc hạ xuống, vẫn là vị trí vừa rồi, liên tục ba lần, liệu có phải giả không?
Nhưng Tiêu Tiểu Mặc vẫn nói:
- Vẫn vị trí vừa rồi!
- Trúng, lại trúng, vừa rồi Tân sư thúc còn nói Huyết yêu này không bình thường, nói mấy cậu khó mà tìm được, chúng ta có thể tự vệ cũng là không tệ rồi. Bây giờ Tân sư thúc cũng kinh ngạc tới ngây người, hắn nói Cảm Tri bộ ngọa hổ tàng long nha.
Nghe lời phía đối diện, đám người cùng nhìn về phía Giang Tả, đúng vậy, Nhất bộ ngọa hổ tàng lòng.
Thực sự vượt ngoài tưởng tượng của họ.
Giang Tả không nhìn lại:
- Huyết yêu trọng thương cũng không đơn giản, hắn sẽ phản công đấy, còn đồng bạc hay tiền xu nào nữa không?
Người thuộc bộ phận kỹ thuật lần nữa lấy ra một nắm đồng bạc, Giang Tả cầm năm đồng:
- Đủ rồi, báo tọa độ nhanh một chút, chậm là không đánh tới đâu.
Tiêu Tiểu Mặc gật đầu.
Sau đó, cảnh tượng tiếp theo khiến Tiêu Tiểu Mặc kinh hoàng, Giang Tả căn bản không ném từng đồng, mà là trực tiếp rắc cả năm đồng.
Làm gì đây? Cái này bảo nàng báo tọa độ thế nào?
Lúc này, Giang Tả mới mở miệng nói:
- Tập trung chú ý, đồng bạc sẽ rơi xuống theo thứ tự, đồng nào rơi xuống thì báo đồng đó.
Lúc này, Tiêu Tiểu Mặc cũng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, phương thức báo tọa độ như này, cô chưa từng thử qua, hơn nữa, ai biết thứ tự đồng bạc rơi xuống thế nào.
Phanh, đồng thứ nhất nằm yên:
- Tọa độ 132,68, nhanh, không được dừng lại.
Phanh, đồng thứ hai rơi xuống.
- Tọa độ 148,45.
Phanh, đồng thứ ba rơi xuống, khoảng cách chỉ cách nhau một giây.
- Chỗ cũ, nhanh.
Đồng thứ tư.
Đồng thứ năm.
Đồng thứ sáu.
Sau đó liền yên tĩnh, tất cả cùng nín thở chờ kết quả.
Đám người Cảm Tri bộ bắt đầu có cảm giác thật điên cuồng.
Họ vậy mà làm như lời Giang Tả nói, tùy tiện nhìn sáu đồng bạc, tùy tiện báo vị trí, như vậy cũng được sao?
Sao có thể a?
-------------