Chương 274
Ông chủ không cố ý nhìn Giang Tả, người đã sống đến mức này, tự nhiên phải có một ít nhãn lực. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Ông chủ rất tự tin nha, tôi nghe Thanh Việt sư thúc nói, sư bá nói ngài quá mức bảo thủ, không ngờ ông chủ lại rất biết sáng tạo. ͏ ͏ ͏
Ông chủ sững sờ, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Tên kia dám nói lời này, đáng tiếc mười mấy năm trước hắn không thể trở về rồi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ thích sư bá đúng không? Mặc dù sư phụ mạnh miệng không thừa nhận, nhưng tôi đã sớm biết rõ hết thảy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả kinh ngạc, xem ra mỗi người đều có cố sự riêng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, đúng vậy. Trước khi rời đi, quan hệ của bọn họ có được không? Nói chung ở Thánh địa nghe được sự tích của sư bá, rất nhiều cái liên quan đến sư phụ. Sư phụ có phải có dự định lập gia đình hay không? ͏ ͏ ͏
Ông chủ hơi lúng túng, loại chuyện này nói ra sẽ dễ bị ăn đánh. ͏ ͏ ͏
Cho nên hắn mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Cái này sau này hẵng nói, thử trước một chút đậu hũ đi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt không nói nữa, cô vốn rất sỗ sàng. ͏ ͏ ͏
Sau đó gắp một miếng đậu hũ cắn một cái nói, vừa mới cắn xong, Tĩnh Nguyệt sửng sốt, thật giống như xác nhận chuyện gì đó. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo lại nhai một cái, hoàn toàn sững sốt. ͏ ͏ ͏
Đầy mắt tràn đầy sự nghi ngờ, tiếp theo lại gắp miếng thứ hai. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà càng ăn càng hăng say, càng ăn càng mê muội. ͏ ͏ ͏
Theo bản năng xốc lên khối thứ hai. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Thế nào đây? Ăn ngon không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt khoát khoát tay: ͏ ͏ ͏
- Đừng nói, để tỷ tỷ thử lại một cái. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không để ý tới Tĩnh Nguyệt cũng tự kẹp một khối. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô với Tĩnh Nguyệt, rơi vào mê mang, ăn một khối lại ăn tiếp thêm một khối. ͏ ͏ ͏
Loại cảm giác này quái tới cực điểm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gắp một miếng đến mép Giang Tả, nói:
-͏ Tả ca, thử một miếng xem. Đậu hũ này rất thần kỳ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ăn uống tự nhiên, Giang Tả cắn hai miếng, cảm giác không tệ lắm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Thế nào đây? Có phải cảm thấy đặc biệt kỳ quái hay không? ͏ ͏ ͏
Kỳ quái? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không cảm giác có cái gì kỳ quái, đây không phải ăn sao? ͏ ͏ ͏
Mùi thơm, cùng với bên ngoài dai giòn, còn gì khác sao? ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nghĩ đến, là đạo ngân, ông chủ này vốn nhờ hắn chỉ điểm, cơ hồ đã đến cửa Đạo môn. ͏ ͏ ͏
Thực lực của tên kia làm đậu hũ, có thể tạo ra đạo ngân cũng không kỳ quái. ͏ ͏ ͏
Mà đám Tô Kỳ kia lại không biết, tự nhiên sẽ cảm giác kỳ quái. ͏ ͏ ͏
Mầ Giang Tả cũng không phải chỉ biết chút ít về Đạo, đối với Giang Tả mà nói, hắn chỉ kém tu vi thôi, chỉ cần tu vi đủ, hắn có thể hiển hiện ra Đạo hắn lĩnh ngộ. ͏ ͏ ͏
Có lẽ đời trước hắn có thể luôn cố gắng tu luyện, cho nên Đạo hắn không cần dựa vào tu vi. ͏ ͏ ͏
Nhưng coi như không Nhập đạo, những dấu vết này đối với hắn cũng không có một chút tác dụng nào, bởi hắn đã sớm hiểu. ͏ ͏ ͏
Huống chi đối phương vẫn chỉ là người mới sờ mó đến cái kia. ͏ ͏ ͏
Nhìn Giang Tả ăn đậu hũ, Tô Kỳ lại hỏi: ͏ ͏ ͏
- Thế nào? ͏ ͏ ͏
Nhìn dáng vẻ mặt đầy mong đợi của Tô Kỳ, Giang Tả chỉ có thể gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Rất quái lạ, ăn thật ngon. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hừ lạnh: ͏ ͏ ͏
- Mặt đầy qua loa lấy lệ, hơn nữa cũng không phải em làm, không cần thiết nói khoa trương, em sẽ không giận anh. ͏ ͏ ͏
Thời điểm Tô Kỳ nói lại cố gắp thêm một miếng đậu hũ, đậu hũ này ăn thật sự rất ngon, rất kỳ quái. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì, cũng cầm đũa lên ăn. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ lại giúp Đoạn Kiều với Hồng Thự kẹp một khối, thuận tiện còn giúp Thập Thất và Thập Bát ăn. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua thời điểm gắp, theo bản năng chuyển hướng Giang Tả bên này, sau đó cho vào miệng. ͏ ͏ ͏
Mà Giang Tả tự nhiên cũng hỗ trợ kẹp một khối cho Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Sau đó trên mặt bàn phanh một cái. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đập đũa trên bàn, nói to:
-͏ Không ăn, ông chủ, làm cho tôi hai mươi phần. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ còn cắn đậu hũ nhìn Tĩnh Nguyệt, cô hơi mộng, ăn đậu hũ xong, cô mới mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏
- Hai mươi phần có phải hơi nhiều không? ͏ ͏ ͏
- Chị đây cao hứng, chị đây nguyện ý, chị đây tự do phóng khoáng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà Đoạn Kiều và Hồng Thự cũng đều nhìn đậu hũ, một tên không cần ăn, một tên chỉ thích ăn lê, bọn nó cũng không thích ăn đậu hũ nha. ͏ ͏ ͏
Vậy có ăn hay không? ͏ ͏ ͏
Có cho nữ chủ nhân mặt mũi hay không? ͏ ͏ ͏
Thế nào?
Thập Thất và Thập Bát lại không phiền não về cái này, đậu hũ này bọn họ rất thích ăn nha, có mùi vị đặc biệt. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Hồng Thự với Đoạn Kiều vẫn không sỗ sàng, sau khi Tĩnh Nguyệt rời đi, Tô Kỳ và Giang Tả tự nhiên cũng rời khỏi quán. ͏ ͏ ͏
Lúc này trời cũng hơi tối rồi. ͏ ͏ ͏
Trở về trên đường Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Ăn no chưa? ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Cũng không đói lắm, nếu em đói, chúng ta có thể đi ăn chút gì đó. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ nhìn Giang Tả cười, chẳng qua bên trong nụ cười này mang theo từng tia thẹn thùng, cô kéo tay Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Em không biết đói bụng hay không, chỉ hơi buồn ngủ. Chúng ta đi về ngủ đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏