Chương 275
Nửa đêm. ͏ ͏ ͏
Trong phòng, Tô Kỳ nằm ở bên người Giang Tả, nụ cười thỉnh thoảng hiện lên. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hai mắt vô thần nhìn trần nhà. ͏ ͏ ͏
Nội tâm không khỏi thở dài. ͏ ͏ ͏
Rõ ràng lần này mới hơn qua hơn nửa tháng, lúc này mới bao lâu? ͏ ͏ ͏
Không đến 5 phút chứ? ͏ ͏ ͏
Gần đây hắn tương đối mệt mỏi, thương thể cũng vừa mới khôi phục. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ xoay người nằm trên người Giang Tả, trên mặt cô mang theo nụ cười, đặc biệt vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mặt không chút thay đổi nói: ͏ ͏ ͏
- Rất vui vẻ? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừ, đặc biệt vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy anh có muốn biết tại sao em lại vui vẻ như vậy không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười hỏi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói thẳng: ͏ ͏ ͏
- Không muốn. ͏ ͏ ͏
- Không sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói mang theo hờn dỗi. ͏ ͏ ͏
- Không hỏi. ͏ ͏ ͏
- Hỏi chứ sao không. ͏ ͏ ͏
- Không muốn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ biến đổi giọng: ͏ ͏ ͏
- Anh có chịu hỏi hay không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả “…” ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả miễn cưỡng nói: ͏ ͏ ͏
- Tại sao? ͏ ͏ ͏
- Bởi sư tỷ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất em từng thấy, anh khẳng định cũng chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp hơn sư tỷ. ͏ ͏ ͏
Phụ nữ xinh đẹp như vậy anh còn gặp, buổi tối hôm nay lại bình thường như thế, cái này nói rõ cái gì, anh biết không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả theo bản năng nói: ͏ ͏ ͏
- Nói rõ cái gì? ͏ ͏ ͏
- Nói rõ không liên quan gì tới em nha, em còn chưa bị chê, còn không bị anh nhìn chán, vẫn còn mị lực. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lăng xuống, thuận miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Bộ mặt đẹp thôi, ai có thể so với em đây? Không có bất kỳ người nào có thể., ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sững sờ, tiếp theo vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏
- Thật? ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏
- Chúng ta ngủ tiếp đi. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn vừa rồi hẳn nên lắc đầu hay không? ͏ ͏ ͏
Hơn nữa hắn một người bình thường, như vậy có phải quá đáng hay không? ͏ ͏ ͏
Ngày thứ hai. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cảm giác thân thể không quá lạc quan. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ đã sớm tỉnh lại, cô chuẩn bị xong điểm tâm. ͏ ͏ ͏
Lúc này cửa phòng mở, Tô Kỳ đi tới nói: ͏ ͏ ͏
- Đi, xuống ăn sáng, sau đó đến Thánh địa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả kinh ngạc:
-͏ Đi Thánh địa? Lại đi làm à? ͏ ͏ ͏
- Ăn cơm trước, đến lúc đó nói sau. ͏ ͏ ͏
Vừa nói, Tô Kỳ kéo Giang Tả lên. ͏ ͏ ͏
Thời điểm kéo, cô còn cười nói: ͏ ͏ ͏
- Em vẫn còn đang mặc đồ ngủ này, nếu anh không đứng lên, em sẽ ngồi xuống đấy. ͏ ͏ ͏
Bây giờ Tô Kỳ quả thật mặc đồ ngủ hồng mỏng, đặc biệt có sức dụ dỗ. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả là ai? ͏ ͏ ͏
Hắn nhanh chóng đứng lên, mặc quần áo đánh răng, rửa mặt ăn cơm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn khanh khách không ngừng cười, nhưng Giang Tả không thèm để ý. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả đánh răng, chớp mắt nói: ͏ ͏ ͏
- Lúc trước anh không như vậy, thời điểm vừa mới bắt đầu, mỗi ngày anh đều làm… ͏ ͏ ͏
- Có gì khác sao? ͏ ͏ ͏
- Lúc trước rất lâu, bây giờ thì rất nhanh. ͏ ͏ ͏
- Nhanh, nhanh im miệng vào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mặt xạm lại, gần đây bị thương mà thôi, thân thể còn chưa khôi phục, hơn nữa ngày đêm điên đảo, cơ bản không ngủ, khó tránh khỏi. mệt mỏi ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vui vẻ cười, sau đó ôm Giang Tả, cọ cọ trên người Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Nói anh yêu em đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả phun nước trong mồm ra, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Trước đây không lâu, không phải đã nói rồi sao? ͏ ͏ ͏
- Đâu nào, lúc trước mới nói lời này sau đêm tân hôn thôi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hơi bất mãn nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Sau đó, khi em bắt đầu đi công tác. Sau ngày đó, anh đều không nói lời tỏ tình nào với em. Ngày qua ngày, em toàn chịu ủy khuất. ͏ ͏ ͏
Giang Tả yên lặng chốc lát nói: ͏ ͏ ͏
- Há, vậy nếu có thay đổi, anh sẽ thông báo tiếp cho em. ͏ ͏ ͏
- Ừ? Anh vừa nói cái gì? Em còn chưa nghe rõ, lặp lại lần nữa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trên bàn ăn, Giang Tả an tĩnh ăn điểm tâm, Tô Kỳ một mực mang theo mặt mày vui vẻ. ͏ ͏ ͏
- Hôm nay có chuyện gì sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi, về phần bắt đầu nói chuyện, hắn không chút nào không hồi tưởng. ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói nhỏ. ͏ ͏ ͏
- Chúng ta phải rời khỏi Thánh địa. ͏ ͏ ͏
"Hả?" Giang Tả kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Tế tự vẫn còn chưa chấm dứt đã được rời rồi? Tốt như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt coi như không cần đi tế tự, nhưng vẫn luôn có nhiệm vụ túc trực, lúc này rời đi vạn nhất xảy ra ngoài ý muốn làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏
Người Thánh địa sẽ đồng ý? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừ, không thành vấn đề, chúng ta đi tìm sư bá. ͏ ͏ ͏
- Sư bá? Vị ngày hôm qua nói, có liên quan đến dì nhỏ? ͏ ͏ ͏
Bây giờ dì nhỏ bị trấn áp, mà lúc này Tô Kỳ lại đi tìm người kia, việc này nhất định có liên quan đến dì nhỏ. ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, Huyền Vũ tiền bối mặt mũi không đủ dùng, gọi sư bá trở về, mặt mũi đại khái đã đủ. Ít nhất có thể giảm thêm mấy trăm năm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Mấy trăm năm? ͏ ͏ ͏
Vậy vẫn phải ở thêm mấy trăm năm nữa. ͏ ͏ ͏
Vậy không bằng chờ hắn thêm mấy chục năm nữa, hắn tùy tiện có thể cứu người ra. ͏ ͏ ͏
- Chúng ta cứ đi tìm sư bá về trước rồi hẵng nói. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lại nói. ͏ ͏ ͏
- Chúng ta? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
Lời này của Tô Kỳ có điểm quái dị, dường như Tô Kỳ muốn bắt hắn cùng đi. ͏ ͏ ͏