Chương 297
Đối với Xích Huyết Đồng Tử mà nói, cái quyết định này quá mức nặng nề, một khi sai hậu quả khó mà dự liệu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Một bên là lựa chọn sư tỷ đã chuẩn bị nhiều năm, một bên là cảnh báo của vị đạo hữu chưa bao giờ sai. ͏ ͏ ͏
Lựa chọn, đây là một chuyện rất khó xử. ͏ ͏ ͏
Có điều, chẳng qua trong chốc lát, Xích Huyết Đồng Tử cắn kem que, cõng Xích Kiếm sau lưng, đi vào trong trận pháp. ͏ ͏ ͏
Quyết định luôn cần sự quyết đoán. ͏ ͏ ͏
Nếu kiểu gì cũng cần người gánh vách, vậy không cần lăn tăn nữa. ͏ ͏ ͏
Tin tưởng vào sự lựa chọn của bản thân. ͏ ͏ ͏
Nhìn Xích Huyết Đồng Tử đi vào, Giang Tả nói với Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏
- Chờ nếu có khí tức Thâm Uyên đánh xuống, nhớ dùng tia chớp kia, sẽ có trợ giúp rất lớn. ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu đạo hữu, đó là Thánh Quang. ͏ ͏ ͏
Thật ra Liễu Y Y cũng nghĩ nó là tia chớp, lại còn tỏ ra Thánh Quang thuật của cô là tia chớp thuật, đáng tiếc, đối phương lại đại lão. ͏ ͏ ͏
Không dễ chọc. ͏ ͏ ͏
Có điều có bao nhiêu người thấu hiểu? ͏ ͏ ͏
Nhìn Xích Huyết Đồng Tử đi vào, Giang Tả nói với Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
- Các người ở chỗ này chờ Xích Huyết Đồng Tử, tôi đây còn chuyện khác cần phải làm. ͏ ͏ ͏
Vừa nói, Giang Tả xoay người rời đi, hắn phải tìm vị sư bá kia. ͏ ͏ ͏
Mà phía trên, mấy người Lam Nguyệt cũng đi đến trước trận pháp, bọn họ quả thật thấy khung cảnh giống đám người Giang Tả kia. ͏ ͏ ͏
Tử Phong hỏi: ͏ ͏ ͏
- Thứ muốn lấy chính là vòng tay lưu ly kia? ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừm, chính là cái đó, có điều không thể dùng tay đụng chạm, tôi đã tìm được bao tay lưu ly. Cũng may thời điểm mấu chốt tìm được, nếu không thì chuyến này không công rồi. ͏ ͏ ͏
Thanh Y nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, trong đó cảm ngộ có mấy lần? Thích hợp với người nào?? ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Một cái, một lần, người thích hợp nhất chính là đại sư huynh. ͏ ͏ ͏
Tử Phong cười nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy sư huynh từ chối thì bất kính rồi. ͏ ͏ ͏
Không biết tại sao, sau khi nghe được lời này của Tử Phong, tất cả mọi người đều cảm thấy rất chối tai. ͏ ͏ ͏
Lần này sáu bảy sư huynh đệ bọn hắn đều đến, trừ Xích Huyết Đồng Tử không có ở đây, sáu người khác đều ở chỗ này. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua đại sư huynh nói chuyện với nhị sư tỷ, bọn họ không dám tùy tiện mở miệng, miệng lưỡi không cẩn thận chỉ có kết cục chết. ͏ ͏ ͏
Mà lúc này bên trong trận pháp đột nhiên xuất hiện rung động, Tử Phong kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Có người nhanh chân đến trước? ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt cũng kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Làm sao biết? Có người dám cướp đồ? ͏ ͏ ͏
Đồ vật nơi này liên quan đến em ruột của Lam Nguyệt, cô làm sao có thể để người ngoài tới phá hư đây. ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt cũng dự định đi vào giết chết đối phương, mà Tử Phong ngăn Lam Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Anh thấy rõ ràng rồi, đấy là tiểu sư đệ. ͏ ͏ ͏
Lúc này bóng người Xích Huyết Đồng Tử cõng lấy Xích Kiếm xuất hiện trước mắt tất cả mọi người. ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Tiểu sư đệ chạy vào làm gì? Đây không phải đi cướp cơ hội cảm ngộ sao? ͏ ͏ ͏
Tử Phong nhún vai: ͏ ͏ ͏
- Vậy có biện pháp gì? ͏ ͏ ͏
Mà thời điểm Xích Huyết Đồng Tử đi vào, mặt nước xuất hiện ba động, thanh hắc kiếm kia bắt đầu nổi lên hào quang, ngăn cản bất luận kẻ nào đến gần. ͏ ͏ ͏
Nhìn đến đây Tử Phong mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Đi thôi, giúp đỡ tiểu đệ. ͏ ͏ ͏
Vừa nói xong, hắn bước vào trận pháp. ͏ ͏ ͏
Tử Phong xuất hiện, tự nhiên chia sẻ một bộ phận áp lực. ͏ ͏ ͏
Rồi sau đó đám người Lam Nguyệt, Thanh Y toàn bộ bước vào trong trận pháp. ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người đều đi trên mặt hồ, bọn họ lấy Xích Huyết Đồng Tử làm trung tâm tiến gần đến đảo nhỏ. ͏ ͏ ͏
Có sáu người bọn họ xuất hiện, Xích Huyết Đồng Tử trong nháy mắt không cảm giác được áp lực. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử không quay đầu lại, hắn có thể cảm giác được sư huynh sư tỷ hắn đến, nhưng bây giờ hắn không thể quay đầu. ͏ ͏ ͏
Bởi hắn không cách nào quay đầu lại. ͏ ͏ ͏
Hắn phải hành động. ͏ ͏ ͏
Mà bên kia, Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt cũng bước vào trận pháp. ͏ ͏ ͏
m Ly ở bên ngoài, người nào vượt qua Ngũ giai đều không cách nào tiến vào. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Đây là loại bao tay kỳ quái gì, tại sao phải đi lấy thứ như vậy? Tôi đây chưa từng nghe nói qua có loại pháp bảo này. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Ai biết được, có điều tấm thuẫn trên tay khô lâu kia không tệ, có nên lấy không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn bên này không phải ngai vàng và kiếm, mà đây giống một khô lâu đang cầm lá chắn đứng trên đảo nhỏ, phảng phất đang bảo vệ cái gì đó. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, em vẫn luôn cảm giác có cái gì không đúng, đây có phải cạm bẫy hay không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cau mày nói. ͏ ͏ ͏
Bây giờ vòng lưu ly kia đeo trên cổ tay khô lâu. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt sửng sốt một chút: ͏ ͏ ͏
- Hóa ra em còn biết có vấn đề? Không phải đây có phải có vấn đề hay không, mà đây chắc chắn có vấn đề. ͏ ͏ ͏
m Ly tiên tử không hiểu, Lam Nguyệt tiên tử bị mê muội, đều rất bình thường. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kinh ngạc nhìn Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Vậy sư tỷ làm sao thấy được? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏
- Nơi đây rất đặc thù, thân là Thánh nữ tự nhiên có thể phân biệt rất nhiều thứ. ͏ ͏ ͏
Lần này Tô Kỳ càng kinh ngạc hơn, nói: ͏ ͏ ͏
- Thánh nữ ở chỗ này có đặc quyền? ͏ ͏ ͏