Chương 334
Rốt cuộc hôm nay hắn cũng thấy Nguyệt Tịch cười với hắn, không phải nói lúc trước Nguyệt Tịch không cười với hắn, mà là nụ cười hoàn toàn khác biệt. ͏ ͏ ͏
Hắn không phải là rất hiểu, nhưng cũng biết không giống nhau, hắn rất thích nụ cười này. ͏ ͏ ͏
Cho đến khi Nguyệt Tịch đi xa, Kiếm Thập Tam mới đần độn nói: ͏ ͏ ͏
- Được, được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ở phía xa thở dài, vận khí tên Kiếm Thập Tam này thật là tốt. ͏ ͏ ͏
Nếu dì nhỏ đối với hắn không có cảm giác, đời này hắn có chút tiến triển hay không cũng khó nói. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh dì nhỏ đã cùng Huyền Vũ đi tới bên cạnh đám người Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt gãi đầu cười nói: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, trùng hợp như vậy? Mấy người cũng ở đây. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thổi tắt lửa trong tay Giang Tả, cười nói: ͏ ͏ ͏
- Nơi này tối như vậy, cái gì cũng không nhìn thấy, sư tỷ, chúng ta trở về thôi. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhìn hai tên đệ tử này, nói: ͏ ͏ ͏
- Hôm nay không so đo với các con, lần sau cho các con đứng cũng không được, ngồi cũng không xong. Sau đó lại cấm túc mấy tháng. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏
- A, xem ra tâm tình sư phụ không tệ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Phải lập gia đình, khẳng định vui vẻ mà. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhướng mày một cái, sau đó cách không khống chế hai người, tiếp theo nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Mượn vợ con hai ngày. ͏ ͏ ͏
Sau đó liền mang theo Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ đi. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ cũng đi theo. ͏ ͏ ͏
Chỉ lưu lại một mình Giang Tả ở chỗ này. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Những người này không nghĩ mang hắn ra ngoài sao? ͏ ͏ ͏
Thế nhưng chắc Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt sẽ bị đánh. ͏ ͏ ͏
Đi hai ngày cũng tốt, hắn cũng dễ dàng vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Về phần dì nhỏ giáo dục Tô Kỳ, cái này Giang Tả không có lời nào để nói. ͏ ͏ ͏
Hắn không cảm thấy Tô Kỳ bị bắt nạt, cần hắn đi giết người. Hắn cũng không phải là kẻ lỗ mãng. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả đi tới bên cạnh Kiếm Thập Tam, nói: ͏ ͏ ͏
- Chia ra rồi trở về, sau này sẽ thành thói quen. ͏ ͏ ͏
Lúc này Kiếm Thập Tam lấy lại tinh thần nói: ͏ ͏ ͏
- Cám ơn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì, cũng không để ý tại sao Kiếm Thập Tam nói cám ơn, hỏi tới cũng hơi phiền, nên dứt khoát không mở miệng. ͏ ͏ ͏
Sau đó Kiếm Thập Tam nâng kiếm lên, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi, có thể trở nên mạnh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Mạnh mẽ chỉ là một phần của nhân sinh, chứ không phải là toàn bộ. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu, sau đó hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tiểu hữu không đi ra sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả bình thản nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi là một người bình thường, không ra được. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó dưới sự giúp đỡ của Kiếm Thập Tam, rốt cuộc Giang Tả cũng rời khỏi địa điểm giam cầm của Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Thương thế Kiếm Thập Tam rất nặng, nên rời đi rất nhanh, Nguyệt Tịch nói hắn chữa khỏi vết thương rồi đi, hắn nhất định sẽ chữa khỏi vết thương mới rời đi. ͏ ͏ ͏
Còn Giang Tả dĩ nhiên là đi về Vũ Thiên tiểu ốc, có lẽ phòng ở đó vẫn chưa bị dọn đi. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua là thời điểm đi được nửa đường, hắn thấy Sơ Tình và Sơ Thanh. ͏ ͏ ͏
Hai người mang theo bao lớn bao nhỏ đồ vật, cũng không biết là cái gì. ͏ ͏ ͏
Lúc nhìn thấy Giang Tả, Sơ Thanh liền kinh ngạc la lên: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu tiền bối? Không phải người đi Ly Uyên đảo sao? ͏ ͏ ͏
Sơ Tình cũng là lễ phép kêu: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu thúc thúc khoẻ. ͏ ͏ ͏
Đối với Sơ Tình, Giang Tả thực sự có chút kinh ngạc. ͏ ͏ ͏
Lần này Sơ Tình không có hoá trang quái dị như vậy, hơn nữa lễ phép khiến cho người ta không tìm bất cứ vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Nếu như không phải trời đang mùa hè, cả người cô bé cũng không có một chút vấn đề. ͏ ͏ ͏
Nếu như không rèn sắt, cô bé hoàn toàn không có vấn đề. ͏ ͏ ͏
Nhưng trên thực tế, đây chính là một kẻ biến thái. ͏ ͏ ͏
Đây là một người tinh thần thường xuyên thất thường. ͏ ͏ ͏
Nhưng hết lần này tới lần khác tu vi lại cao. ͏ ͏ ͏
Thiên tài với người điên chẳng qua chỉ là một bước ngắn, thiên tài mười phần đều điên, mà người điên cũng rất ít là thiên tài. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc cho một cô gái tốt. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng thời điểm Giang Tả điên, lại là hoàn toàn. ͏ ͏ ͏
Hiện tại hắn sẽ không làm cho mình điên nữa, đời này mà điên, sẽ bị đánh chết. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn về phía Sơ Thanh: ͏ ͏ ͏
- Mấy đứa đang làm gì vậy? ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh nói: ͏ ͏ ͏
- Chuẩn bị đồ vật, tỷ tỷ không muốn câu cá liền dẫn em tới mua đồ, qua mấy ngày nữa phải trở về rồi, ở đây có thể mua được đồ vật mà nhà không mua được. ͏ ͏ ͏
Nơi này tụ tập rất nhiều người, nhất định sẽ có chợ, tự nhiên tài nguyên so với một cái khu vực cố định phong phú hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Sau đó Sơ Thanh nói thêm chút chuyện, rồi mang theo Sơ Tình đi chuẩn bị đồ vật cho cả nhà. ͏ ͏ ͏
Từ chỗ Sơ Thanh, Giang Tả biết một chuyện, đó là tế tự muốn chấm dứt trước thời hạn. ͏ ͏ ͏
Mười ngày tế tự biến thành bảy ngày, cho nên hai ngày nữa sẽ kết thúc. ͏ ͏ ͏
Xảy ra quá nhiều chuyện, nên Thánh Địa cũng mong nhanh chấm dứt tế tự một chút. ͏ ͏ ͏
Người câu cá cũng cho là như vậy, nhất là vừa rồi còn có một luồng khí tức bá đạo tới, khiến cho chân rất nhiều người cũng mềm nhũn lại. ͏ ͏ ͏
Năm nay Thánh Địa thực sự lắm tai nạn. ͏ ͏ ͏