Chương 333
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Em cảm thấy chắc là do căng thẳng. ͏ ͏ ͏
- Lúc tiểu Giang theo đuổi em có cà lăm không? ͏ ͏ ͏
- Không hề. ͏ ͏ ͏
- Vậy có phải nói rõ, sư bá thật tâm hay không? Nếu có thì là chồng em không thật tâm. Ví dụ như khi đó cậu ta vừa ý chẳng qua là mặt em chứ không phải người em. Cũng giống như bên ngoài người ta nói đi thận không đi tâm? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt phân tích nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ở phía sau mặt xạm lại, hắn cảm thấy có nên bóp chết vị sư tỷ này trước không. ͏ ͏ ͏
Đi thận không đi tâm cái gì, khi đó còn nhỏ làm sao biết cái gì là đi thận không đi tâm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thì há mồm, làm bộ làm tịch cắn, trả lời: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, cẩn thận em cắn chị đấy. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cũng không để ý, dù sao cô ấy cũng chỉ tùy tiện nói, rất nhiều lúc cô ấy nói chuyện ngay cả Tĩnh Nguyệt cũng không tin. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo cô trấn an Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, đừng để ý, nhìn trước mặt, có tiến triển mới. ͏ ͏ ͏
Quả thật bây giờ có tiến triển mới, nếu không Giang Tả cũng muốn triệu hoán toàn bộ Hỏa Nguyên tố tiểu đệ ra, lẳng lặng dạy vị sư tỷ này làm người như thế nào một chút. ͏ ͏ ͏
Đột nhiên Kiếm Thập Tam nghĩ đến cái gì, mở miệng la lên: ͏ ͏ ͏
- Chờ đã, chờ đã. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhanh chóng dừng lại, giống như chờ người phía sau kêu. ͏ ͏ ͏
Sau đó mặt đầy vẻ tùy ý quay đầu: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh có chuyện gì sao? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nhìn Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng, là... là như vậy... nghe nói. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Kiếm Thập Tam buông tha giải thích, trực tiếp đưa tay ra, vô tận khí tức ngưng tụ ra một hạt châu ở trên tay hắn. ͏ ͏ ͏
- Đây là hình thái Đạo của ta. Mang theo nó... nó... nó có để cho ta...cảm giác... cảm giác được muội gặp nguy hiểm. Như vậy, mới có thể bảo vệ...bảo vệ được muội. ͏ ͏ ͏
Nghe Kiếm Thập Tam nói chuyện, mặt Giang Tả đầy táo bón, Tĩnh Nguyệt với Tô Kỳ cũng vậy. ͏ ͏ ͏
Rõ ràng sư bá bọn họ không phải là một người cà lăm. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng bọn họ vẫn nhìn rất hăng say. ͏ ͏ ͏
Xem đại nhân của mình đáp lại như thế nào. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên là Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ hy vọng sư phụ mình tiếp nhận, bởi vì chuyện này đặc biệt thú vị. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhìn hạt châu yên lặng hồi lâu. ͏ ͏ ͏
Thấy Nguyệt Tịch không nói gì, Kiếm Thập Tam liền có chút hoảng. ͏ ͏ ͏
Hắn lập tức giải thích: ͏ ͏ ͏
- Ta... huynh... ta không có ý gì khác đâu. ͏ ͏ ͏
Về sau thanh âm có chút nhỏ, có chút khổ sở. ͏ ͏ ͏
Lúc này Nguyệt Tịch mở miệng, có chút bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏
- Muội đang nghĩ, phải mang hạt châu này thế nào, sư huynh không thể biến nó thành vòng tay hoặc là giây chuyền hay sao? ͏ ͏ ͏
- Hả? ͏ ͏ ͏
Sau đó Kiếm Thập Tam lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Có thể, có thể. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam do dự một chút, rồi biến Đạo châu của mình thành một cái vòng tay, hoặc nói nó là cái vòng tay. ͏ ͏ ͏
Lúc này Nguyệt Tịch lại nói: ͏ ͏ ͏
- Thật đơn điệu, khắc ít đồ lên đi. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam không nói, khắc lên vòng tay một thanh kiếm. ͏ ͏ ͏
Trong nhận thức của hắn, đại đa số đều là kiếm, cho nên chỉ có những thứ này. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch thở dài: ͏ ͏ ͏
- Quá miễn cưỡng đi. ͏ ͏ ͏
Vừa nói vừa nhận lấy vòng tay, cuối cùng đeo nó vào tay: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh còn việc gì không? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam lắc đầu, quả thật hắn không có việc gì, có thể để cho Nguyệt Tịch mang theo đồ bảo vệ hắn làm ra, hắn đã rất hài lòng. ͏ ͏ ͏
Lúc này Nguyệt Tịch lại xoay người rời đi, chẳng qua là đi không đến hai bước Nguyệt Tịch lại đứng tại chỗ, không quay đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, còn phải rời đi sao? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam suy nghĩ một chút, nói thật: ͏ ͏ ͏
- Thâm Uyên, Thâm Uyên có chút khác thường, ta, ta phải đi quan sát thêm chút nữa. ͏ ͏ ͏
- Vậy lần này phải đi bao lâu? ͏ ͏ ͏
- Rất...rất nhanh...mấy tháng...hoặc...hoặc là ngắn hơn. ͏ ͏ ͏
Quả thật hắn phải đi xác nhận tình trạng Thâm Uyên, đây là nghĩa vụ là trách nhiệm. ͏ ͏ ͏
Lúc này Nguyệt Tịch xoay người, hướng về phía Kiếm Thập Tam cười tươi như hoa nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy đi sớm về sớm, đúng rồi, nhớ chữa khỏi vết thương hãy đi. ͏ ͏ ͏
Nói xong Nguyệt Tịch liền mang theo Huyền Vũ nhanh chóng rời đi. ͏ ͏ ͏
Nghe được những lời này, lại nhìn Nguyệt Tịch cười một tiếng, khiến cho cả người Kiếm Thập Tam sửng sốt. ͏ ͏ ͏
Với hắn mà nói, đây là cảnh tượng đẹp nhất mấy trăm năm qua hắn nhìn thấy, càng là cảnh động tâm nhất. ͏ ͏ ͏
Hắn nhớ, khi còn bé, Thánh nữ đã cười một lần với hắn. ͏ ͏ ͏
Cũng bởi vì nụ cười đó, hắn mới hoàn toàn nhớ Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Khi đó Nguyệt Tịch còn ở trong nước, còn là một tiểu cô nương kỳ quái. ͏ ͏ ͏
Khi đó Nguyệt Tịch cũng không có xinh đẹp như vậy, cũng không phải Thánh nữ. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua là khi Kiếm Thập Tam gặp lại bà, bà đã trở thành Thánh nữ. ͏ ͏ ͏
Thánh nữ cao không thể chạm tới. ͏ ͏ ͏
Cho nên, vì có thể đứng ở trước mặt Nguyệt Tịch, Kiếm Thập Tam bắt đầu dốc lòng tu luyện, thẳng đến khi dùng một kiếm làm khiếp sợ Thánh Địa, mới có dũng khí đứng ở bên cạnh Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Thân phận Thất giai Nhập đạo, khiến cho tất cả mọi người Thánh Địa, không dám xem nhẹ hắn. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc vẫn không nói được với Thánh nữ mấy câu. ͏ ͏ ͏