Chương 347
Nó một không sợ lạnh, hai không sợ nhiệt, ba không sợ đói, bốn không sợ khát, buồn chán cũng không, Hồng Thự với Thập Thất Thập Bát đều ở đây, mọi người có thể nói chuyện phiếm. ͏ ͏ ͏
Vì vậy, bây giờ nó không phải rất thỏa mãn sao? ͏ ͏ ͏
Đúng rồi, nó còn có thể an tĩnh nằm bắc qua hai bên ao nước, nếu như Hồng Thự có thể coi nó là cây cầu mà giẫm đạp lên, có phải cuộc sống liền viên mãn hay không? ͏ ͏ ͏
Sau đó Đoạn Kiều tuyệt vọng ngồi dưới đất, nó đường đường là Đoạn Kiều, đã giả mạo thành mức độ lừa mình dối người sao? ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều nghĩ như thế nào, đương nhiên Giang Tả sẽ không để ý, vừa rồi hắn cũng chỉ thuận miệng cảnh cáo một chút. ͏ ͏ ͏
Dù sao trong nhà cũng có rất nhiều đồ vật của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Hắn thì không sợ té ngã cái gì, dù sao có lúc hắn cũng muốn té ngã hai cái cho thỏa ước nguyện. ͏ ͏ ͏
Chỉ sợ đến lúc bị bọn nó làm té ngã, Tô Kỳ sẽ trách hắn không cảnh cáo mà thôi. ͏ ͏ ͏
Hắn còn nhớ lúc trước Tô Kỳ mua đồ, chỉ cần là đồ dễ vỡ, sẽ bảo hắn cẩn thận chút. ͏ ͏ ͏
Thật ra thì có một số việc không nói thì không sao, nhưng một mực không cho làm, lại càng muốn làm. ͏ ͏ ͏
Thời điểm làm người bình thường, hắn rất muốn ném vài cái cho thoải mái. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhẹ nhàng cười một tiếng, không nghĩ nhiều nữa. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ đã thay quần áo xong đi ra. ͏ ͏ ͏
Hiện tại Tô Kỳ hết tóc lên, dây cột tóc bị cô cột vào bên cạnh, buộc một chút xíu, giống như tết đuôi sam vậy. ͏ ͏ ͏
Nhìn rất đẹp. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đẹp không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đẹp. ͏ ͏ ͏
- Vậy ở nhà sẽ buộc như vậy, lúc đi ra ngoài anh sẽ giúp em buộc, không phải không buộc nha. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười cười, không nói gì. ͏ ͏ ͏
Đối với Tô Kỳ mà nói, dĩ nhiên hắn không có bất kỳ ý kiến gì. ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, ngày mai đi làm sao? ͏ ͏ ͏
Đột nhiên Tô Kỳ hỏi. ͏ ͏ ͏
Đi làm ư? ͏ ͏ ͏
Chuyện này đã sớm bị Giang Tả vứt bỏ, nhưng không thể nói ra được. ͏ ͏ ͏
- Có chuyện gì à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lục lọi tủ lạnh nói: ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên phải cho anh đi kiếm tiền, anh không kiếm tiền chúng ta ăn cái gì? Làm sao mua được căn phòng này. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lấy chút thức ăn ra, định làm cơm tối. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừm, chắc chắn sẽ không để em đói bụng, nhà cũng sẽ mua. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cầm miếng thịt đông lạnh hỏi: ͏ ͏ ͏
- Cái này từ khi nào? Còn có thể ăn không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Lần trước mua, chắc vẫn ăn được. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không quá quan tâm, dù sao thân thể bọn họ cũng rất tốt, ăn vào sẽ không đau bụng. ͏ ͏ ͏
Để miếng thịt dã đông, Tô Kỳ lại bắt đầu lấy gạo, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Buổi tối không được làm thêm giờ, không được xã giao, anh phải về sớm một chút. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cố làm ra vẻ khổ sở nói: ͏ ͏ ͏
- Không kiếm tiền à? ͏ ͏ ͏
Sau khi Tô Kỳ ấn nút nấu cơm, nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu không phải sư phụ nói lập gia đình thì không được xin tiền trong nhà, em đã sớm mua nhà rồi, như vậy anh chỉ cần nuôi vợ anh là được. Em rất muốn mua, nhưng nếu như phải lãng phí thời gian buổi tối của anh, làm thêm giờ, thức đêm cái gì gì đó, thì em cũng không cần. Vợ anh là người tu luyện, không nông cạn như vậy. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ lại nói: ͏ ͏ ͏
- Nhưng anh kiếm được tiền, thì em muốn mua quần áo, ăn đồ ăn, mua đồ vật đẹp mắt. Anh không thể để cho em khô cằn nhìn cái gì cũng không mua nổi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mỉm cười gật đầu, thật ra thì Tô Kỳ tương đối dễ nuôi, mặc dù trong nhà đã mua không ít thứ, nhưng đều không đắt. ͏ ͏ ͏
Chắc chắn sẽ không mang đến cho hắn bất kỳ áp lực nào. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy ngày mai đi làm? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừm, em ở nhà chờ anh. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ lại ngẫm lại nói: ͏ ͏ ͏
- Hay là em đi làm chung với anh, em nhớ hình như nơi đó có chỗ của em. Nếu buồn chán em còn có thể len lén nhìn anh làm việc. Lúc trước cũng như vậy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu để cho Tô Kỳ đi theo, vậy chẳng phải là xong sao? ͏ ͏ ͏
Cho nên Giang Tả lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Em không cần đi cùng sư tỷ à? Ngay cả Thanh Liên cũng đi ra lịch luyện, nói rõ mọi người nhất định có nhiệm vụ đúng không? Qua mấy ngày lại phải đi công tác à? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Anh biết rồi à? Em còn không biết nói với anh như thế nào đây, chỉ sợ anh lại tức giận. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Bình an trở về là được. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Thật ra thì em đã bàn bạc với sư tỷ, nếu như là chuyện đơn giản, có thể trực tiếp mang theo anh, dù sao danh tiếng Ma Pháp Sư cũng dùng rất tốt. ͏ ͏ ͏
Không, trong lòng Giang Tả cự tuyệt. ͏ ͏ ͏
Nhất là bây giờ, chỉ cần Tô Kỳ đi công tác, là hắn có thể đi tìm Vịnh Tê với Tây Môn Xuy Hỏa. ͏ ͏ ͏
- Anh cảm thấy, không nên làm vướng víu mọi người, làm hỏng chuyện sẽ không tốt. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cầm miếng thịt đã dã đông cho Giang Tả, Giang Tả hiểu ý, cầm đao lên cắt. ͏ ͏ ͏
Đao pháp của hắn rất lợi hại. ͏ ͏ ͏