Chương 367
Giang Tả kinh ngạc, vừa rồi cô ta vẫn còn ở Thánh Địa cơ mà? ͏ ͏ ͏
Lúc này mới qua một giờ đã tới rồi sao? ͏ ͏ ͏
Loại sự tình này không phải là việc gì thần kỳ, Giang Tả chỉ hơi kinh ngạc về hiệu suất của bọn họ mà thôi, có lẽ là nhờ ai đó trợ giúp. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả đi xuống tập đoàn Thiên Hoà, thuận tiện ở chỗ lấy đồ chuyển phát nhanh lúc trước. ͏ ͏ ͏
Thời điểm Giang Tả đi xuống, thấy tất cả mọi người đều ở đây, xem ra là đồng thời trở về. ͏ ͏ ͏
Trần Ức vẫn còn co quắp trên mặt đất, có lẽ là sợ độ cao. ͏ ͏ ͏
Giang Tả liếc mắt nhìn, cũng có thể đoán ra, những người này ngồi phi kiếm trở về. ͏ ͏ ͏
Không thể là dịch chuyển không gian, hoặc truyền tống trận. ͏ ͏ ͏
Mà pháp bảo phi hành, cũng không đến mức tê liệt ngã xuống đất. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa ra, Mặc Ngôn đã chạy tới nói: ͏ ͏ ͏
- Đại lão, vật kia đâu? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cầm một viên Tinh Thạch không lớn màu đỏ nhạt giao cho Mặc Ngôn, sau đó lại lấy ra một tờ giấy: ͏ ͏ ͏
- Đây là phương pháp, nhớ cẩn thận một chút. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nhận lấy đồ vật, sau đó nhìn hướng dẫn rất nghiêm túc. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo cô mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Không khó, tôi có thể làm được, chỉ cảm thấy mất thời gian mà thôi, nhưng thời gian của tôi rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi lại không có thời gian. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột: ͏ ͏ ͏
- Tôi sẽ dùng 800% tinh lực, để hoàn thành chuyện này. ͏ ͏ ͏
Sau đó Mặc Ngôn hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vậy làm xong là có thể lĩnh ngộ Không gian Mộng Yểm à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Nhìn quá trình, nếu toàn bộ quá trình không bị lỗi mà nói, nhất định có thể lĩnh ngộ. ͏ ͏ ͏
Bây giờ ánh mắt Mặc Ngôn nhìn Mộng Tinh Thạch như nhìn chí bảo. ͏ ͏ ͏
Không gian Mộng Yểm, Cửu phẩm Linh thạch, kiếm lớn rồi. ͏ ͏ ͏
Sau khi giao đồ vật cho Mặc Ngôn, Giang Tả cũng không có ý định đi lên, nhưng hắn vừa mới xoay người đi chưa được mấy bước, đã quay đầu nói với Mặc Ngôn: ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, nếu thất bại cô cũng sẽ bị cắn trả mà chết. ͏ ͏ ͏
Nụ cười của Mặc Ngôn đột nhiên cứng lại, lấy mạng ra chơi đùa sao? ͏ ͏ ͏
Nhất định phải lấy mạng chơi đùa, đối với Ma Tu mà nói, mở ra Không gian Mộng Yểm chính là một hồi kỳ ngộ, một hồi đại tạo hóa, mà kỳ ngộ thì lúc nào cũng đi kèm nguy cơ, trong nguy hiểm cầu phú quý không phải là không có đạo lý. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Giang Tả cũng không lo lắng Mặc Ngôn không dám, không phải vì Giang Tả tin cô ta, mà là cô ta không làm cũng sẽ tìm người làm. ͏ ͏ ͏
Dù sao Giang Tả cũng chỉ quan tâm kết quả, thất bại hay thành công. ͏ ͏ ͏
Giang Tả rời đi, Mặc Ngôn là nhìn Mộng Tinh Thạch nuốt nước miếng. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết đi tới mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sợ à? ͏ ͏ ͏
Trời đất chứng giám, Lục Nguyệt Tuyết thực sự định tới an ủi Mặc Ngôn, thuận tiện động viên tinh thần một chút, nếu không cô mở miệng làm gì. ͏ ͏ ͏
Mặc dù giọng nói của cô rất êm tai, nhưng cô không thích nói chuyện. ͏ ͏ ͏
Vậy mà câu trả lời của Mặc Ngôn, khiến cho cô cảm thấy có nên đâm cho cô ta một thương hay không. ͏ ͏ ͏
- Không phải, tôi đang nghĩ, tôi có nên giả vờ thê thảm hay không, có lẽ như vậy sư phụ sẽ cho tôi thêm một viên Cửu phẩm Linh thạch? Cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua, không biết lúc nào mới có. ͏ ͏ ͏
Tâm Mặc Ngôn thực sự lớn. ͏ ͏ ͏
Cô ta có thể sống đến bây giờ thật sự là kỳ tích. ͏ ͏ ͏
Rõ ràng mỗi lần đều bị đánh gần chết, nhưng luôn cảm giác ương ngạnh như Sơ Thanh. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa năng lực kháng áp mạnh đến bó tay. ͏ ͏ ͏
Muốn làm loại chuyện nguy hiểm này, tự nhiên Mặc Ngôn phải từ biệt đám người Lục Nguyệt Tuyết, cô muốn đi tìm Tử Phong, sau đó chuẩn bị chỗ tốt cho mình. ͏ ͏ ͏
Về phần Mặc Ngôn tốn mấy ngày mới hoàn thành, thì Giang Tả không đoán được, nhưng ba đến năm ngày là không thể nào. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Mặc Ngôn làm xong nhất định sẽ thông báo cho hắn trước tiên. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn thời gian một chút, sắp đến giờ tan sở rồi, hắn cũng không có ý định gì, trực tiếp gọi điện thoại cho Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
- Tan làm rồi sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhận được điện thoại lập tức hỏi. ͏ ͏ ͏
Mặc dù còn chút thời gian, nhưng tan làm sớm cũng được. ͏ ͏ ͏
- Ừ, em vẫn còn ở nhà sư tỷ à? ͏ ͏ ͏
- Là chị Tĩnh Tĩnh, gọi chị mà. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nghe được giọng Tĩnh Nguyệt ở bên kia. ͏ ͏ ͏
Cho nên ai mới là người nghe lén người khác nói chuyện chứ? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói với Tĩnh Nguyệt đôi câu, sau đó nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Không cần để ý đến sư tỷ, bây giờ em sẽ đi tìm anh, sau đó...à, hình như bây giờ vẫn còn sớm. Nếu không chúng ta ăn cơm tối ở nhà sư tỷ được không? ͏ ͏ ͏
- Ừ, vậy mọi người muốn ăn gì, anh sẽ mua qua. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Tự nhiên hắn không có ý kiến gì đối với quyết định của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Ăn một bữa cơm mà thôi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta cùng đi mua, anh qua đây đi, ở đây có một cái siêu thị, cái gì cũng có, đủ cho chúng ta đi dạo. ͏ ͏ ͏
Giang Tả do dự nói: ͏ ͏ ͏
- Gặp cửa hàng bán thịt chó, cũng ăn thịt chó sao? ͏ ͏ ͏