Chương 409
Hiện tại bọn họ đã biết, ở cùng với Phá Hiểu, tuyệt đối sẽ trải qua rất nhiều chuyện không thể nào hiểu được. ͏ ͏ ͏
Thời điểm lực lượng khuếch tán, tiếng rống to cũng vang dội toàn bộ động phủ, so với trước kia lớn hơn không chỉ gấp mấy lần. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kinh ngạc nhìn Hỗn Độn, tiếng gào vừa rồi chính là từ nơi này đi ra. ͏ ͏ ͏
Nhưng tiếng gào này không phải là tiếng rống giận, mà là tiếng rống đau đớn. ͏ ͏ ͏
Đau đớn kêu la, sợ hãi gầm nhẹ. ͏ ͏ ͏
Nó cảm nhận được, sinh mạng đang trôi qua, lực lượng đang biến mất. ͏ ͏ ͏
Nó nhìn về phía Tô Kỳ, đã không dám có bất kỳ khinh thường nào nữa, nó chọn thần phục, nó thật sự không dám. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà nó không biết nói chuyện, Tô Kỳ cũng có thể thấy đối phương cầu khẩn. ͏ ͏ ͏
Cô vẫn cho rằng chuyện này là do cô kích hoạt ấn ký đưa đến. ͏ ͏ ͏
Cho nên cô mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Ngươi thả ta ra đi, ta sẽ đình chỉ kích hoạt ấn ký. ͏ ͏ ͏
Hỗn Độn nhìn Tô Kỳ, nó vẫn còn đang cầu xin tha thứ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cau mày, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Bây giờ ta sẽ ngừng lại, nhưng ngươi phải thả ta đi đấy. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ bắt đầu từ từ dừng kích hoạt ấn ký lại, có điều cô không có bất kỳ buông lỏng nào, chỉ cần Hỗn Độn có dị động sẽ mở ấn ký ra. ͏ ͏ ͏
Nhưng khi nhìn thấy ấn ký của Tô Kỳ chân chính tắt, Hỗn Độn hoảng. ͏ ͏ ͏
Nó dùng chút khí lực sau cùng của mình, đứng lên, cuối cùng quỳ gối thần phục ở trước mặt Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Nó nguyện ý thần phục, nguyện ý nhận đối phương làm chủ, nguyện ý bị tước đoạt tự do, nguyện ý tất cả, chỉ cầu tha cho nó một mạng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hơi sửng sốt, cô cũng cảm giác được thái độ cúi đầu xưng thần của Hỗn Độn. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ thấy ánh sáng ấn ký trên tay cô loé lên, Hỗn Độn bị bao phủ ở ánh sáng. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo một cánh cửa mở ra, Hỗn Độn bị trực tiếp hấp thu vào. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt Hỗn Độn bị hấp thu vào, Tô Kỳ sửng sốt. ͏ ͏ ͏
- Hung thú thượng cổ Hỗn Độn? ͏ ͏ ͏
Cô lấy được một ít tin tức đến từ Hỗn Độn. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa dường như cô có thể thông qua ấn ký triệu hoán chân thân Hỗn Độn một lần. ͏ ͏ ͏
- Đây là chuyện gì xảy ra? ͏ ͏ ͏
Không chỉ có Tô Kỳ, mà Tĩnh Nguyệt vừa mới đi theo Lam Nguyệt chạy tới Đông Viện cũng kinh ngạc nhìn lên trời. ͏ ͏ ͏
Cô cũng cảm giác, có thể tùy thời triệu hoán một con Hỗn Độn đi ra, mặc dù trước mắt chỉ có thể kêu gọi chân thân một lần. ͏ ͏ ͏
Nhưng có thể triệu hoán phân thân nhiều lần. ͏ ͏ ͏
Cho nên, đến cùng tiểu oán phụ, đang làm gì vậy? ͏ ͏ ͏
Tự nhiên Tĩnh Nguyệt biết vấn đề xuất hiện ở trên người Tô Kỳ, thông qua ấn ký cảm ứng, cô có thể phát hiện tất các thứ này đều do ấn ký Tô Kỳ của đưa tới. ͏ ͏ ͏
Nhưng không hỏi được, cô cảm thấy cần phải tiếp tục phát triển công năng của ấn ký, đến lúc đó có thể nói chuyện được. ͏ ͏ ͏
Mà mặt Tô Kỳ cũng đầy vẻ ngơ ngác, cô hoàn toàn không biết mình đã làm gì. ͏ ͏ ͏
Giống như đe dọa mấy cái, liền như vậy. ͏ ͏ ͏
Cô cảm thấy, chuyện này không có quan hệ gì với mình, có lẽ cô chỉ được lợi bất ngờ mà thôi. ͏ ͏ ͏
Nhưng hiện tại cô bị vận xui, bất ngờ được lợi có phải quá đáng quá không? ͏ ͏ ͏
Vận may này thật đúng lúc, đứng bất động, lại có được một đầu đại hung thú Hỗn Độn. ͏ ͏ ͏
Về phần Giang Tả bên kia, cũng kinh ngạc thu tay về: ͏ ͏ ͏
- A, trốn rồi? Hay được cứu? ͏ ͏ ͏
Cho hắn thêm chút thời gian, hắn nhất định giết chết được con Hỗn Độn kia. ͏ ͏ ͏
Có điều trốn cũng không sao, Giang Tả cũng không định bỏ qua cho người triệu hoán nó, đến lúc đó đồng thời giết chết. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo hắn vung tay lên một cái, toàn bộ tế đàn loé lên ánh sáng nhạt, từng đường tơ bắt đầu kết nối, thoáng cái tế đàn trở thành đồ vật tương tự truyền tống trận. ͏ ͏ ͏
Hắn ngược lại muốn nhìn một chút rốt cuộc là người nào triệu hoán Hỗn Độn, nhưng bất kể là ai, đối phương cũng phải trả giá thật lớn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mang theo sát ý lạnh như băng, không thể thay đổi được. ͏ ͏ ͏
Sau đó bóng người hắn bắt đầu biến mất, chẳng qua là ở thời điểm thân thể Giang Tả sắp hoàn toàn biến mất, đột nhiên tay chân hắn liền hốt hoảng, tiếp theo chạy ra khỏi tế đàn như gặp quỷ, trực tiếp cắt đứt giai đoạn truyền tống cuối cùng. ͏ ͏ ͏
Sau khi Giang Tả chạy ra khỏi tế đàn, có thể thấy được sự mờ mịt trong mắt. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng thở dài: ͏ ͏ ͏
- Mình chỉ muốn ăn một bữa cơm, lại khó như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Thời điểm Giang Tả sắp đi qua, hắn đã thấy tình cảnh bên kia tế đàn, Tô Kỳ ở trên tế đàn, trên người có vết thương. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn một cái, thiếu chút nữa bị hù chết, sau đó lập tức rời khỏi tế đàn. ͏ ͏ ͏
Nếu đi qua, hắn không phải đi cắt lấy, mà là đi tặng đầu người. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả lại thở dài: ͏ ͏ ͏
- Tại sao mặt lại bị thương? Không quan hệ tới mình chứ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không cảm giác mình với Hỗn Độn đánh lâu như vậy, sẽ ảnh hưởng đến Tô Kỳ, chuyện này hắn không vác được. ͏ ͏ ͏
Có điều vừa rồi lại là một người khiến cho hắn không thể làm gì, so với Cửu Tịch càng không thể làm gì hơn, cô ấy quấy rầy hắn ăn cơm, hắn cũng không dám nói phải trái hai câu. ͏ ͏ ͏
Tránh còn không kịp. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả phá hư vị trí quan trọng của tế đàn, hắn không dám đi qua, không có nghĩa là đối phương không dám tới. ͏ ͏ ͏
Tới, quỳ cũng vô dụng. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả cảm giác là lạ, hắn lấy trận thạch Thánh nữ dự khuyết ra, trên mặt càng thêm quái dị. ͏ ͏ ͏
- Hỗn Độn biến thành triệu hoán thú? ͏ ͏ ͏