Chương 410
Đúng, hắn phát hiện hắn cũng có thể triệu hoán Hỗn Độn, mặc dù chỉ là phân thân, nhưng quả thật có thể triệu hoán. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa kiểu triệu hoán vô cùng kỳ quái, dường như là triệu hoán đồng bộ. ͏ ͏ ͏
- Đây cũng là thủ đoạn của Tiên Linh phủ chủ sao? Thật là lợi hại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thực sự bội phục chuyện này, lúc trước hắn là một người độc lai độc vãng, chưa bao giờ nghĩ đến loại sự tình này. ͏ ͏ ͏
Có lẽ chính vì như vậy, mới khiến suy nghĩ của hắn có một vùng to lớn không thấy được. ͏ ͏ ͏
Có lẽ tầm nhìn của Tiên Linh phủ chủ so với hắn và Tần thiếu gia càng thấu triệt hơn. ͏ ͏ ͏
Nghĩ tới càng cảm thấy vượt quá tưởng tượng. ͏ ͏ ͏
Mặc dù ông ta không đánh lại người khác, nhưng ông ta rất lớn mật. ͏ ͏ ͏
- Xem ra, chiến lực không có nghĩa là tất cả, người này thật sự không bình thường. ͏ ͏ ͏
Ngay từ đầu Giang Tả đã rất bội phục Tiên Linh phủ chủ, Tiên Thiên Hỗn Độn Khí, Vạn Diệp Tiên Linh, động bộ triệu hoán. ͏ ͏ ͏
Chuyện ông ta làm được, cũng không phải người bình thường có thể làm được. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng từ ấn ký, Giang Tả biết, Hỗn Độn đúng là bị Tô Kỳ thu. ͏ ͏ ͏
Cứ như vậy, chuyện này không cách nào so đo nữa. ͏ ͏ ͏
Sau khi Tô Kỳ thu phục Hỗn Độn, sóng sức mạnh trong thiên địa liền biến mất, Tĩnh Nguyệt và Lam Nguyệt cũng tới trước cung điện kia. ͏ ͏ ͏
Vừa tới nơi, Tĩnh Nguyệt đã hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải nói Tử Phong đạo hữu ở bên này hỗ trợ quan sát sao? ͏ ͏ ͏
Khóe miệng khóe mắt Lam Nguyệt không ngừng co quắp, quả nhiên lại chạy. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải vừa rồi nơi này có lực lượng đột biến, rất nhiều người cũng trốn không dám ra, thì khẳng định các cô sẽ phải chịu khổ một chút. ͏ ͏ ͏
Mất công vừa rồi cô còn tin tưởng người sư huynh này của mình, thật sự là quá thất vọng mà. ͏ ͏ ͏
- Huynh ấy để lại thủ hộ trận, còn mình thì đi chơi. ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt vừa bất đắc dĩ vừa uất ức nói. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên Lam Nguyệt cảm giác rất khổ cực, những người này chỉ thích như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Cũng may nhà cô không có tính này, mà có cũng không sao, cô lớn nhất, nhiều lắm thì cô hãm hại những tiểu sư muội kia mà thôi. ͏ ͏ ͏
Thời điểm Lam Nguyệt đi vào vị trí đại điện, thủ hộ trận liền bị kích hoạt, cái thủ hộ trận này có thể ngăn cản một đám Ngũ giai một đoạn thời gian. ͏ ͏ ͏
Ngũ Quang Thập Sắc am hiểu nhất chính là đồng giai chiến đấu. ͏ ͏ ͏
- Nếu như bên này bị phá, chắc sư huynh sẽ trở lại, có điều chúng ta không thể hi vọng vào huynh ấy, phải nhanh lên một chút. ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt nói. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đi thôi, chúng ta đi vào. ͏ ͏ ͏
Sau đó Lam Nguyệt kinh ngạc phát hiện, những khí tức kia lại chủ động nhường đường cho Tĩnh Nguyệt, ấn ký giữa chân mày Tĩnh Nguyệt cũng đang không ngừng loé sáng. ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Xem ra nơi này và Thánh Địa có quan hệ không tầm thường. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo Lam Nguyệt tỉnh ngộ lại: ͏ ͏ ͏
- Tôi không có ý đồ đặc biệt gì đâu. ͏ ͏ ͏
- Không sao, quả thật nơi này với Thánh Địa có quan hệ cực kỳ đặc thù, không phải là chuyện gì cơ mật. Cho dù truyền ra ngoài chúng tôi cũng không để ý. ͏ ͏ ͏
Quả thật không có gì phải để ý cả, nơi này có quan hệ, nhưng không biết quan hệ như thế nào. ͏ ͏ ͏
Bởi vì bí mật chân chính chỉ có một mình cô biết, nơi này chính là nhà của thiếu nữ trong cấm địa. ͏ ͏ ͏
Nếu như cẩn thận mà nói, thật ra nơi này thuộc về Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Nhưng Tĩnh Nguyệt không ngốc, chắc chắn sẽ không có ý tưởng như vậy. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần vật cô muốn tới tay là đủ. ͏ ͏ ͏
Quan trọng nhất là tin tức, vì nó là trí nhớ thuộc về thiếu nữ trong cấm địa. ͏ ͏ ͏
Còn Hỗn Độn, chẳng qua là ngoài ý muốn. ͏ ͏ ͏
Cô hoàn toàn không hiểu tại sao Tô Kỳ làm được. ͏ ͏ ͏
Sau khi đi vào, Tĩnh Nguyệt thấy Thanh Liên, lúc này Thanh Liên đang dựa vào bia đá run lẩy bẩy. ͏ ͏ ͏
Sau khi cô lĩnh ngộ xong bia đá, phát hiện không thấy Tô Kỳ, tiếp theo cô lại phát hiện không có Tô Kỳ ở đây cô không ngăn được khí tức nơi này. ͏ ͏ ͏
May mà ở gần bia đá không bị sao, cho nên cô chỉ có thể dựa vào bia đá để sinh tồn. ͏ ͏ ͏
- Thánh nữ sư tỷ, đừng nhìn, mau tới cứu em. ͏ ͏ ͏
Thấy Tĩnh Nguyệt ở bên kia mang theo nụ cười nhìn mình, Thanh Liên cũng cảm giác rất ngượng ngùng. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cười đi tới bên người Thanh Liên cứu được cô, tiếp theo hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Em cũng sợ khí tức nơi này sao? Vậy các em đi vào thế nào? ͏ ͏ ͏
- Là sư tỷ dẫn em đi vào, đồ vật nơi này đối với chị ấy cũng vô dụng. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên nói. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt gật đầu một cái, không phải là thể chất Tô Kỳ đặc thù, thì vấn đề chính là do cái dây cột tóc đó. ͏ ͏ ͏
Nhưng khả năng ở dây cột tóc cao hơn, đây chính là đồ vật do chủ nhân cái động phủ này tự mình chế tạo, còn là pháp bảo thiếp thân của thiếu nữ trong cấm địa, chắc là cũng có quyền hạn độc nhất. ͏ ͏ ͏
- Vậy Cửu Tịch sư tỷ của em đâu? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hỏi. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi em lĩnh ngộ đồ vật trên tấm bia đá, lúc tỉnh lại thì không biết sư tỷ đã đi đâu. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía bia đá, phát hiện quả thật phía trên có rất nhiều thứ, cô có thể nhìn, nhưng không lĩnh ngộ được. ͏ ͏ ͏
- Nó không lĩnh ngộ cái này? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hỏi. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ nói, chị ấy đã hiểu, hơn nữa còn nhớ. ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏