Chương 416
- Tuy tôi không biết người của cậu làm sao đến được đây, nhưng Hỗn Độn là thứ chúng tôi cần. Tôi không tin nó đã chết, giao nó ra đây, bằng không thì các người không thể rời khỏi Thiên Vân Sơn Mạch đâu. ͏ ͏ ͏
Băng Lãnh Ma Tu mở miệng đe dọa. ͏ ͏ ͏
Nghe thấy điều này, Kiếm Thập Tam bỗng nở nụ cười, hắn khinh thường nói: ͏ ͏ ͏
- Chỉ bằng các người? ͏ ͏ ͏
Lúc nói câu này, khí thế của Kiếm Thập Tam vô cùng lẫm liệt, kiếm khí ngập trời. Một thanh trường kiếm vắt ngang mang theo lời tuyên chiến. ͏ ͏ ͏
- Như vậy, thử nói thêm câu nữa xem nào. Cậu lấy cái gì giữ lại chúng tôi? ͏ ͏ ͏
Một ông lão đứng ngoài Thiên Vân Sơn Mạch thở dài: ͏ ͏ ͏
- Quả nhiên, Kiếm Thập Tam không phải Thất giai Nhập đạo bình thường. Hắn đã bước một chân vào Vấn đạo rồi. Lãnh Khởi sẽ thua. ͏ ͏ ͏
Tại nhà của ma tu Mặc Ngôn, cũng chính là ngọn núi nơi sư phụ của Mặc Ngôn sinh sống, cũng nghe thấy hắn than thở: ͏ ͏ ͏
- Lão đại phía sau còn chưa nói gì, tên nhóc Lãnh Khởi đã hăng hái tiến lên. Đáng tiếc Kiếm Thập Tam không dễ chọc. Có điều cái tên Kiếm Thập Tam này trước kia quả thực không được nhiều người biết, đúng là một buổi thành danh nhỉ. ͏ ͏ ͏
- Người có phải đối thủ của hắn không? ͏ ͏ ͏
Lão Trần hỏi. ͏ ͏ ͏
- Cái đó phụ thuộc vào hoàn cảnh. Trong tình huống bình thường, ta không phải đối thủ của hắn. Nhưng trong trường hợp đặc biệt, hừm, trường hợp đặc biệt chắc hẳn sẽ không phát sinh rồi. ͏ ͏ ͏
- Người cũng không muốn nó xảy ra đúng không? ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên, có điều này lão già, người biết quá nhiều rất dễ bị diệt khẩu đấy. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Lãnh Khởi nhìn Kiếm Thập Tam, hắn biết thực lực Kiếm Thập Tam thậm chí còn mạnh hơn so với những gì mình suy đoán, nhưng hắn không có khả năng rút lui. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa còn chưa đánh thử, ai biết được kết quả cuối cùng của trận chiến này? Chưa chắc hắn không đủ sức đánh một trận. ͏ ͏ ͏
Cũng chưa chắc hắn sẽ thất bại. ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó, nhiệt độ của thiên địa bất ngờ biến đổi, cảm giác oi bức vốn thuộc về mùa hè trực tiếp biến thành sự rét lạnh của mùa đông. Thậm chí trên bầu trời còn xuất hiện những bông tuyết rơi như lông ngỗng. ͏ ͏ ͏
Rồi kiếm quang và hàn khí bắt đầu đối kháng. ͏ ͏ ͏
Dưới Thiên Vân Sơn, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện bên cạnh một cái hồ lớn, rồi một nhóm năm người bước ra từ bên trong. Năm người này dĩ nhiên là đám của Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả là người đầu tiên xuất hiện, vừa bước ra ngoài đã cảm thấy ớn lạnh ngay lập tức. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. ͏ ͏ ͏
Đám Tây Môn Xuy Hỏa cũng nhanh chóng đến. Vừa ra ngoài, Tây Môn Linh Lung liền giật mình: ͏ ͏ ͏
- Ối, lạnh quá, sao thời tiết bỗng dưng thay đổi đột ngột vậy? ͏ ͏ ͏
- Thất giai Nhập đạo đang giao chiến với nhau trên kia. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bình thản đáp. ͏ ͏ ͏
Những người khác đều vô thức ngẩng đầu nhìn, nhưng chỉ một cái ngửa đầu, Tây Môn Linh Lung đã mù, thậm chí còn có chút hôn mê. Khoảng cách quá gần khiến cô không thể chịu đựng được. ͏ ͏ ͏
Phải mất một lúc để phục hồi. ͏ ͏ ͏
- Cô chịu không nổi. ͏ ͏ ͏
Bây giờ kiếm ý ngập trời, tuyết bay tán loạn, muốn không lan xuống phía dưới quả thực không dễ dàng. Lại nhìn tình hình trận chiến, chết chắc rồi. Trừ phi chạy đủ xa. ͏ ͏ ͏
Tây Môn Xuy Hỏa vội vàng triệu hoán một linh thú cực lớn, toàn thân đầy lông xù trông như một quả bóng, nằm lên chắc hẳn rất thoải mái. Tây Môn Xuy Hỏa đặt Tây Môn Linh Lung lên trên, sau đó không dám ngẩng đầu nữa: ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu, vừa nãy là cái gì vậy? ͏ ͏ ͏
- Các người đã từng đi qua Thánh Địa chưa? Chỉ là dấu vết của Đạo, không có gì nghiêm trọng. Dùng khả năng ẩn náu đi, có người chuẩn bị đi ra rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói. Tĩnh Nguyệt sắp đến, hắn có thể cảm nhận được điều này mà không cần gieo quẻ. ͏ ͏ ͏
Trận pháp nơi này lại bắt đầu khởi động. Có điều lần này Giang Tả trốn ở đằng sau Linh Thú cực lớn, không lo bị phát hiện. ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, đừng để bị lộ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói thêm. Lúc này Lỵ Nhã đứng phía sau mới tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tại sao chúng ta không thể nhìn mà anh vẫn có thể tiếp tục xem? ͏ ͏ ͏
- Chỉ cần Nhập đạo thôi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói một câu như vậy, tất cả mọi người đều câm nín. Người này không thể khiêm tốn một chút sao? Cũng không sợ đau lưỡi. ͏ ͏ ͏
Chung Dịch Dương hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu có biết người đang quyết đấu bên trên là ai không? ͏ ͏ ͏
- Kiếm Thập Tam của Thánh Địa cùng với một vị ma tu khác, tôi không biết hắn. ͏ ͏ ͏
- Vậy thì, ai sẽ là người thắng? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không quay đầu lại nói: ͏ ͏ ͏
- Kiếm Thập Tam đã thắng rồi. Những người này chẳng qua chỉ là đá kê chân cho hắn, vốn dĩ không có tư cách làm đối thủ của Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏
Giang Tả chưa bao giờ nghĩ rằng Kiếm Thập Tam sẽ thua, chỉ cần không bị cảnh giới tuyệt đối trấn áp, cho dù khó đến mấy Kiếm Thập Tam cũng có thể chiến thắng. ͏ ͏ ͏
Người có thể dùng cảnh giới thấp hơn tiếp được ba chiêu của hắn, trên đời này chỉ có một mình Kiếm Thập Tam. Khi Cửu Tịch ở cảnh giới của Kiếm Thập Tam, một chiêu cũng không tiếp nổi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thở dài, giờ nhắc đến Cửu Tịch vẫn còn chút chán ghét, nhưng lại muốn ôm cô ấy, điên rồi, điên mất rồi. ͏ ͏ ͏
Lúc này cánh cửa bên hồ lại mở ra. ͏ ͏ ͏
- Sao tôi cứ có cảm giác nơi đây đã được ai đó mở ra rồi? Tốt hơn chúng ta nên cẩn thận, có người đã đi trước một bước. Ôi, sao nơi này lại có tuyết rơi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt kinh ngạc kêu lên. Sau đó Giang Tả nhìn thấy Tô Kỳ, lúc này cô đang được Thanh Liên đỡ, trên cơ thể lại thêm tổn thương. ͏ ͏ ͏