Chương 415
Tây Môn Xuy Hỏa rốt cuộc không nhịn được nữa. Hắn cần một lý do, vì hắn đặc biệt tự tin với khả năng ẩn náu của mình, người Ngũ giai chưa chắc đã có thể phát hiện, Phá Hiểu lại nhìn thấy được bình thường. ͏ ͏ ͏
Có điều, người Ngũ giai dường như không thể giết được con quái thú hung mãnh kia. ͏ ͏ ͏
Tây Môn Xuy Hỏa xuất hiện, Giang Tả liền trực tiếp trả lại Vạn Vật Thiết Cát cho hắn: ͏ ͏ ͏
- Ở trong mắt tôi, các người có trốn hay không cũng không có gì khác biệt. ͏ ͏ ͏
- Đi ra ngoài lúc này có được không? ͏ ͏ ͏
Chung Dịch Dương hỏi. Giờ nơi này đã bị phá hủy, hình như lối ra cũng không còn, ban nãy họ có nghe mọi người nói vậy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Vấn đề không lớn, nhưng cần phải rời đi bằng lối khác. ͏ ͏ ͏
Làm gì có căn nhà nào không có cửa sau. Hơn nữa ban nãy hắn vừa thấy một tổ ma tu năm người, xem ra mục đích của ma tu chính là Hỗn Độn. Trong tình huống ở đây có tín hiệu, bên trong xảy ra chuyện gì, những người bên ngoài chắc chắn sẽ biết hết. Giờ đi ra bằng cửa chính khác gì lạy ông tôi ở bụi này. ͏ ͏ ͏
- Ở đây còn có lối ra khác? Làm sao anh biết được? ͏ ͏ ͏
Tây Môn Linh Lung hỏi, nhưng sau khi hỏi xong liền hối hận. Cô nhớ lần đầu tiên bọn họ giao dịch ủy thác cùng Phá Hiểu, lúc đó tất cả mọi người đều đã bất lực không tìm được cách ra ngoài. Thế nhưng Phá Hiểu lại có thể đưa tất cả ra ngoài một cách khó hiểu. ͏ ͏ ͏
Khi ấy có thể làm được, bây giờ làm tiếp cũng không phải chuyện gì lạ lùng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không trả lời Tây Môn Linh Lung mà chỉ nói: ͏ ͏ ͏
- Đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian. ͏ ͏ ͏
Đúng là không có thời gian, bởi vì Tĩnh Nguyệt vốn là Thánh nữ, rất có thể cô ấy cũng biết cửa sau ở đâu. Tới lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ rời khỏi bằng lối cửa sau, chẳng may gặp mặt sẽ không tốt. ͏ ͏ ͏
Về phần Vịnh Tê, Giang Tả không có ý định đi tìm, hiện tại không còn dễ dàng nắm bắt được nó nữa. ͏ ͏ ͏
****** ͏ ͏ ͏
Chỗ Giang Tả đang chuẩn bị rời đi trong khi nhóm Tĩnh Nguyệt thì vẫn đang bận bán linh thú. Sau khi nhìn thấy những linh thú này, người Ngự Linh Tông đều trừng lớn mắt. ͏ ͏ ͏
Đây đều là những loài quý hiếm, muốn mua được chúng phải mất rất nhiều tiền. Lừa gạt lại không thể, có Tử Phong đứng đây, muốn cầm Linh thạch từ tay hắn quả thật rất khó khăn. ͏ ͏ ͏
- Linh thú hơi nhiều, chúng tôi chỉ định mua một hai con. ͏ ͏ ͏
Một đệ tử Ngự Linh Tông vẫn muốn thử. Tử Phong không mặn không nhạt nói: ͏ ͏ ͏
- Ồ, tôi sẽ chịu trách nhiệm giết những con khác, không phiền các vị phải ra tay. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải đối phương đồng ý chia đều, tới Lam Nguyệt cũng không lay chuyển được hắn. Lại không chết được. ͏ ͏ ͏
Người của Ngự Linh Tông còn đang định trả giá, Tô Kỳ đột nhiên ngã xuống. Nàng vừa ngất, những người khác không sao nhưng đám linh thú bị trọng thương phía sau lại hôn mê tại chỗ. ͏ ͏ ͏
Vị đại lão này bị ngã, chẳng may trách nhiệm đổ lên đầu bọn họ thì sao? Đây không phải muốn chết à? Hỗn Độn đi ra thì làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏
Chắc chắn sẽ chết hết. ͏ ͏ ͏
Đám người của Ngự Linh Tông cạn lời. Những linh thú này rõ ràng không hề yếu, tại sao chúng lại ngất xỉu khi ai đó ngã xuống? ͏ ͏ ͏
Cũng may chỉ bị ngất xỉu chứ nếu chết hết thì tổn thất rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tử Phong nói: ͏ ͏ ͏
- Không còn thời gian nữa, tiếp tục giằng co sẽ có người tới, không mua thì để tôi giết sạch đám này sau đó rời đi. ͏ ͏ ͏
Tử Phong không nói đùa, bởi vì hắn thật sự cảm giác được có ai đó đang đến, và gặp người đó sẽ mất mạng. ͏ ͏ ͏
Đám người Ngự Linh Tông cũng không phải kẻ ngu, một người trung niên có tu vi cao nhất đứng ra nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng tôi mua hết, giá nhất định không thấp, nhưng các người phải giúp chúng tôi vận chuyển ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt gật đầu ngay lập tức: ͏ ͏ ͏
- Không thành vấn đề, tôi biết cửa sau, giờ chúng ta đi luôn. ͏ ͏ ͏
Tử Phong bỗng bước thẳng tới chỗ đám linh thú, vung tay một cái, tất cả chui vào trong tay áo hắn. Những người nhìn thấy đều sững sờ. Người Ngự Linh Tông vừa mới đòi trả giá kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Tụ Lý Càn Khôn? Người Ngũ giai sao có thể học được bản lĩnh này? ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt quay đầu lại trả lời giúp Tử Phong: ͏ ͏ ͏
- Đều đã Ngũ giai rồi, chẳng lẽ các người không có được một hai lần kỳ ngộ? Không có kỳ ngộ còn không biết xấu hổ đi tu luyện? ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người câm nín. ͏ ͏ ͏
Tử Phong nói: ͏ ͏ ͏
- Nhanh lên, tay áo của tôi không giữ được lâu đâu. ͏ ͏ ͏
Không ai do dự vào lúc này, tất cả thu dọn toàn bộ đồ đạc và đi theo Tĩnh Nguyệt đến lối ra. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Trên đỉnh Thiên Vân Sơn Mạch. ͏ ͏ ͏
- Cậu chính là kẻ đã phá hỏng chuyện của chúng tôi? ͏ ͏ ͏
Băng Lãnh Ma Tu lạnh lùng nói. Ngoại trừ giọng nói lạnh lẽo cất lên, không ai biết hắn ta đang suy nghĩ gì. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam không thèm quan tâm đáp: ͏ ͏ ͏
- Tôi không hiểu anh đang nói cái gì. ͏ ͏ ͏
Băng Lãnh Ma Tu đứng lên: ͏ ͏ ͏
- Không cần giả bộ, nếu không phải người của các cậu, sao cậu cần xuất hiện ở đây? Chẳng phải để bảo vệ tốt bọn họ sao? Cậu chỉ đang lo lắng chúng tôi tra được sẽ lập tức trả thù mà thôi. Hơn nữa, một nơi này cần Thánh nữ của các người tự mình đến ư? Không có bất cứ mục đích nào, cậu nghĩ chúng tôi tin chắc? ͏ ͏ ͏
Hắn ta vừa nhận được tin báo rằng kế hoạch đã thất bại, hoàn toàn thất bại. Không có bất kỳ cảnh báo nào, trực tiếp thất bại. ͏ ͏ ͏
Vốn dĩ họ cũng chưa cho người chuẩn bị bất cứ cái gì, còn không có thời gian để dùng tới kế hoạch sau. ͏ ͏ ͏