Chương 438
Trong lúc quay trở về bầu trời Thánh địa, Thanh Liên tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Thánh nữ sư tỷ, làm vậy có được không? Để Giang đại ca đi cùng như thế... ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhìn những đám mây xa xa nói: ͏ ͏ ͏
- Có gì không được, dù sao chúng ta cũng chỉ đi cho đủ số thôi. Pháp sư vốn dĩ không cùng một hệ thống với tu sĩ chúng ta. ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà Giang đại ca chỉ là một người bình thường. Hơn nữa anh ấy cũng không được coi là người Thánh địa. Liệu chuyện này có khiến hai vợ chồng họ cảm thấy áp lực không? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên nói. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cười đáp: ͏ ͏ ͏
- Khó nói, chuyện này có lợi mà cũng có hại, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, chị cảm thấy đây là đáp án mang về ít hại mà nhiều lợi nhất. Em không cần lo về chuyện áp lực, sư tỷ của em chính là liều thuốc giảm sức ép tốt nhất đối với chồng của cô ấy. Huống hồ, em có nhớ cuộc chiến giữa cậu ta và Nguyên tố không? Có lẽ cậy ta thật sự có thể giải quyết vấn đề này. Với cả chị đã đặc biệt để lại một chiếc mặt nạ che giấu thân phận của mình, sẽ không có vấn đề gì đâu. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên bội phục nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, chị nghĩ nhiều thật đấy. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt mỉm cười đầy thâm ý: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, chị đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng chỉ cần bọn họ vẫn quan tâm đến nhau như trước, thì những chuyện kia cũng không còn quan trọng. Chị vẫn ủng hộ hai người ấy, không liên quan gì tới thân phận. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên không hiểu. Lúc này Tĩnh Nguyệt đột nhiên nói: ͏ ͏ ͏
- Sư muội, có chút chán nhỉ, chúng ta đi tiếp đi. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên câm nín. Cho nên cô hoàn toàn không hiểu trong đầu óc của Thánh nữ rốt cuộc đang nghĩ gì. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Dây dưa trong nhà một lúc, Giang Tả liền thật sự ra ngoài đi làm. Giờ mới giữa trưa, hắn thật sự không muốn ngủ đến ngày hôm sau, như vậy quá lãng phí thời gian. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa hắn đã hứa với Kiếm Thập Tam là sẽ tặng thịt Vịnh Tê cho dì nhỏ, có thể hoàn thành trong hôm nay là tốt nhất. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả gọi điện cho ông chủ quán đậu phụ. ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu? Có chuyện gì thế? Ông chủ quán đậu phụ nhanh chóng trả lời điện thoại. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả mới nhớ ra, nếu muốn có số điện thoại của Kiếm Thập Tam thì có thể hỏi người này. Khi đó đúng là không nghĩ tới. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Là ông bảo Kiếm Thập Tam tìm thịt Vịnh Tê sao? ͏ ͏ ͏
Ông chủ quán đậu phụ ở đầu bên kia sửng sốt rồi kích động nói: ͏ ͏ ͏
- Cậu gặp Kiếm Thập Tam? Thế cậu có biết Kiếm Thập Tam đã đi đâu không? ͏ ͏ ͏
- Chắc là độ kiếp, cần thêm một chút thời gian ͏ ͏ ͏
Giang Tả trực tiếp đi thẳng vào chủ đề: ͏ ͏ ͏
- Tôi đã hứa với Kiếm Thập Tam sẽ giúp anh ta kiếm thịt Vịnh Tê gửi cho dì nhỏ. Giờ tôi phải làm gì để gửi đồ đây? ͏ ͏ ͏
Ông chủ quán đậu phụ lại ngạc nhiên: ͏ ͏ ͏
- Cậu tìm thấy Vịnh Tê rồi? ͏ ͏ ͏
Ông chủ quán đậu phụ cảm thấy mình vừa nghe được rất nhiều tin tức. Kiếm Thập Tam đang độ kiếp, Kiếm Thập Tam rất thân thiết với cậu thanh niên này, cậu thanh niên này còn gặp Vịnh Tê, làm thịt được cả Vịnh Tê luôn. ͏ ͏ ͏
Sao cậu ta có thể lợi hại được như vậy? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Ông chỉ cần nói cho tôi biết phải làm gì. ͏ ͏ ͏
Ông chủ quán đậu phụ sắp xếp xong suy nghĩ, lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Cậu có thể gửi thịt Vịnh Tê ở chỗ tôi, đến lúc đó tôi sẽ xử lý chúng và mang tới Thánh địa. Đương nhiên là trên danh nghĩa của đạo hữu Kiếm Thập Tam rồi. ͏ ͏ ͏
- Tôi gửi cho ông bằng cách nào? ͏ ͏ ͏
- Cậu đến từ Tập đoàn Thiên Hòa đúng không? Tập đoàn Thiên Hòa có dịch vụ chuyển phát nhanh, cậu có thể tới tìm họ để gửi đồ nhanh, cước phí để tôi trả, tên tuổi của tôi cũng đủ làm việc này. ͏ ͏ ͏
Ông chủ quán đậu phụ nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, nếu được vậy hắn đương nhiên không còn ý kiến. ͏ ͏ ͏
Nhắc mới nhớ, hình như hắn còn thua cả Kiếm Thập Tam, hắn chưa từng gửi cho Tô Kỳ món đồ ăn nào hết. ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn thực sự yêu Tô Kỳ, với cả việc ăn gì không hề liên quan tới chuyện tình cảm, đúng không? ͏ ͏ ͏
Chỉ không rõ một ngày nào đó Tô Kỳ biết được liệu có nổi giận hay không thôi. ͏ ͏ ͏
Do dự hết lần này tới lần khác, Giang Tả mới nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu tôi có nhu cầu, sau khi làm xong ông có thể gửi trả lại được không? ͏ ͏ ͏
Ông chủ quán đậu phụ sửng sốt: ͏ ͏ ͏
- Cậu vẫn còn sao? ͏ ͏ ͏
- Còn không ít. ͏ ͏ ͏
- Nếu cậu có thể cho tôi một miếng, tôi sẽ không tính phí vận chuyển và gia công, cam đoan khi hàng tới vẫn còn nóng hổi. ͏ ͏ ͏
Ông chủ quán đậu phụ có chút hưng phấn nói. Ông ta cũng rất muốn nếm thử, nhưng thịt này là của Kiếm Thập Tam chuẩn bị cho Nguyệt Tịch nên rất ngại xin một miếng. ͏ ͏ ͏
- Không thành vấn đề, tôi sẽ gửi cho ông một cái chân của nó, chia làm ba phần. Khi gửi phần của tôi, cứ đưa thẳng cho mấy người Cửu Tịch là được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
- Không thành vấn đề, chờ đã... ͏ ͏ ͏
Ông chủ quán đậu phụ ngạc nhiên: ͏ ͏ ͏
- Cả một cái chân?. ͏ ͏ ͏
- Đúng, tôi đã cắt bỏ hết tứ chi của nó, có chuyện gì vậy? ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ông chủ quán đậu phụ còn có thể nói gì, một chiếc chân chia làm ba phần, có nghĩa là ông ấy có thể lấy được rất nhiều. Ông ấy nên vui mới đúng. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏