Chương 437
- Vì sao? Anh trọng nam khinh nữ à? Nhưng dạo này đa số người ta thích có con gái hơn mà. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tò mò hỏi. Giang Tả chậm rãi đáp: ͏ ͏ ͏
- Bởi vì con trai có thể nuôi thả, không ảnh hưởng tới chúng ta. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sửng sốt, đột nhiên cảm thấy Giang Tả nói rất có lý. Nhưng cô ngay lập tức tỉnh ngộ: ͏ ͏ ͏
- anh đúng là không phải người cha tốt. Trẻ nhỏ cần được dạy dỗ, mặc dù sư phụ không dạy dỗ chúng ta nhưng khi chúng ta làm chuyện sai trái vẫn bị ăn đòn. ͏ ͏ ͏
Chuyện này thì Giang Tả tin, lúc dì nhỏ đánh người quả thật không hề nương tay. ͏ ͏ ͏
Nhưng Tô Kỳ còn chưa có đứa nhỏ đã nghĩ nhiều như vậy, đến khi có thật rồi, liệu cô ấy có tính tới việc lấy vợ lấy chồng cho nó luôn không? ͏ ͏ ͏
Người làm mẹ đều thích lo lắng như vậy hả? ͏ ͏ ͏
Lúc sau Tô Kỳ bắt đầu nấu nướng, những gì Giang Tả làm được chỉ có thái đồ mà thôi. ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, sư tỷ đặt vé máy bay cho chúng ta vào ngày kia, muốn chúng ta đi giải quyết một số việc. Nói là đi nghỉ, nhưng thật ra là đi làm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ than thở trong lúc hai người dùng bữa. ͏ ͏ ͏
- Chúng ta? Anh cũng đi sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
- Ừm, đúng hơn là chỉ hai người chúng ta, nghe nói người kia là pháp sư, cho nên để anh đi thì thích hợp hơn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đáp. Giang Tả có chút tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sao chuyện của pháp sư lại cần bọn em giải quyết? ͏ ͏ ͏
Trên thực tế, Tô Kỳ và những người khác không ở bộ phận thị trường, những chuyện như này không tới lượt bọn họ xử lý. ͏ ͏ ͏
Nhân viên tuyến đầu về cơ bản không làm việc theo yêu cầu, họ chỉ hành động khi có việc xảy ra. Thông thường là khi có người gây chuyện thấy người tuyến đầu xử lý. ͏ ͏ ͏
Không nhất thiết phải trả thù lao. Tất cả những gì họ cần là kinh nghiệm thôi. ͏ ͏ ͏
Nhân viên tuyến đầu căn bản không đến tập đoàn Thiên Hòa (thật ra cũng do thân phận của họ), bằng không cũng sẽ không trả lương và Linh thạch. ͏ ͏ ͏
Miễn là bộ phận thị trường làm việc bình thường, vẫn sẽ có lương cơ bản. ͏ ͏ ͏
Nếu chuyến đi này chỉ có hai người, việc cần giải quyết chỉ là chuyện nhỏ thì đây cũng có thể coi như một kỳ nghỉ phép. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Vốn dĩ không phải việc của chúng ta, nhưng pháp sư này biết về Thánh địa, mà nhìn toàn bộ Thánh địa cũng chỉ có anh là pháp sư, cho nên sư tỷ liền trực tiếp để chúng ta đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả rất muốn nói, Tĩnh Nguyệt đối với mấy chuyện này thật đúng là tùy tiện. ͏ ͏ ͏
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói ra, nhận nhiệm vụ thì cứ nhận thôi, chỉ cần nắm chắc mọi thứ thì sẽ không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏
Huống hồ Tô Kỳ cũng nói, Tĩnh Nguyệt muốn để họ ra ngoài một chút. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ lại bảo: ͏ ͏ ͏
- Em nghe nói có phần thưởng, hình như là Nguyên tố tinh thạch, rất tốt cho anh đấy. ͏ ͏ ͏
Nhưng Tô Kỳ suy nghĩ một chút lại nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏
- Nhưng nếu có mâu thuẫn, chúng ta sẽ không đi. Anh đừng lo chỗ sư tỷ, dù sao chị ấy cũng không thể bắt em làm gì. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu hỏi: ͏ ͏ ͏
- Chỗ đó ở đâu? ͏ ͏ ͏
- Tạm thời không biết, thấy chị ấy bảo là một nơi rất thích hợp để du lịch, ngày mai em sẽ thử hỏi xem sao. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Đã vậy, Giang Tả không hỏi thêm gì nữa, dù sao chỉ có hắn và Tô Kỳ đi với nhau, chắc không phải chuyện gì nghiêm túc. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt từng nói cho Tô Kỳ gọi điện thoại cũng có thể khiến Tô Kỳ trở nên ngu ngốc, giờ để cô đưa hắn theo cùng chẳng khác nào một tên ngốc mang theo một tên chiến đấu cực kỳ sida. ͏ ͏ ͏
Nếu phải đi đến nơi thực sự nguy hiểm, đó chắc chắn là một cuộc khủng hoảng chưa từng có. ͏ ͏ ͏
Cơm nước xong, Giang Tả đi rửa bát. Mấy ngày này Tô Kỳ không tiện chạm nước lạnh, nếu không Giang Tả sẽ không phải làm mấy việc này. Nhưng cô vẫn đứng nhìn Giang Tả rửa bát từ đầu tới cuối. ͏ ͏ ͏
- Có thấy cái gì đẹp không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả bình thản hỏi. ͏ ͏ ͏
- Có, hơi khác một chút. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. Giang Tả nhìn Tô Kỳ, hoàn toàn không hiểu: ͏ ͏ ͏
- Khác ở chỗ nào? ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn nói: ͏ ͏ ͏
- Ở chỗ bà xã của anh trở nên đẹp hơn hả? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ khịt mũi, sau đó cười khúc khích chạy ra sô pha nằm. Cô cảm thấy Giang Tả thay đổi rồi, dường như đã trưởng thành hơn, cô có chút lo lắng sẽ mang đến áp lực cho hắn. ͏ ͏ ͏
Đây là điều cô không muốn nhìn thấy nhất. ͏ ͏ ͏
Nếu có thể, cô tình nguyện sống một cuộc đời bình thường tới tầm thường với hắn, thỉnh thoảng cãi vã, thỉnh thoảng bất đồng quan điểm chuyện con cái, rồi đánh nhau, rồi người chồng sẽ giả vờ giả vịt để người vợ đánh cho vài cái. Tới khi đêm về lại ôm nhau ngủ tới sáng, cứ thế làm hòa. ͏ ͏ ͏
Chứ không phải cuộc sống như bây giờ, khiến chồng cô phải cố gắng đuổi kịp và thích nghi với thế giới mà cô đang sống. ͏ ͏ ͏
Cô cảm thấy nó sẽ mang lại cho hắn rất nhiều áp lực và khổ sở. ͏ ͏ ͏
Sau khi Giang Tả tắm xong liền ngồi xuống bên cạnh Tô Kỳ. Cô di chuyển cơ thể đến gần, gối đầu lên chân trái hắn rồi hỏi: ͏ ͏ ͏
- Anh không vui sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả khó hiểu, lời này sao không có đầu đuôi gì hết. ͏ ͏ ͏
- Thì chính là chuyện anh đột nhiên trở thành Ma Pháp sư, rồi ra ngoài làm việc cũng phải đưa anh theo, không cho anh thời gian kịp thích ứng. ͏ ͏ ͏
Nghe lời Tô Kỳ nói, Giang Tả vuốt tóc cô: ͏ ͏ ͏
- Chỉ cần có em ở đây, mọi chuyện không vui đều là hư không hết. ͏ ͏ ͏
- Thật sao? Vậy nếu anh không vui nhất định phải cho em biết. Em là vợ anh, là người thân yêu nhất của anh. Anh khó chịu, bất mãn đều phải nói với em. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nghiêm túc nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả rốt cục gật đầu đáp: ͏ ͏ ͏
- Được, lúc trước không phải anh đã nói rồi sao? Cả đời này anh chỉ muốn sống vì em, cho nên chuyện không vui nhất định sẽ nói cho em biết. ͏ ͏ ͏
- Em muốn đi ngủ. ͏ ͏ ͏
- Anh muốn đi làm. ͏ ͏ ͏