Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 44

Chương 44
Lần này Tô Kỳ cũng hiếu kỳ:
- Sẽ là thứ gì?
Tĩnh Nguyệt cất điện thoại, nghiêm mặt nói:
- Trong một điển tịch của Thánh địa có nghĩ chép về một loại lá, lợi ích gì thì không rõ, nhưng người nào lấy được vật này, tuyệt đối là đạt được Thiên Đại Tạo Hóa!
- Vậy nó rốt cục là cái gì?
- Vạn Diệp Tiên Linh, nghe nói là do chủ nhân của Tiên Linh động phủ trồng vì chân ái của hắn.
- Vậy chủ nhân Tiên Linh động phủ cùng người hắn yêu đâu?
Tĩnh Nguyệt nhìn Tô Kỳ cười:
- Không nói cho em!
- Sư tỷ!
- Ô kìa, đây là cơ mật của Thánh địa, trừ phi trở thành Thánh nữ, nếu không em không thể biết!
Cơ mật Thánh địa, Tô Kỳ chỉ có thể bỏ qua, sau đó hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?
Tĩnh Nguyệt xoay người rời đi:
- Trận pháp bị phá, chúng ta không thể nào có thu hoạch, chị đã chụp lại cảnh ở đây, ở lại cũng không có ý nghĩa nữa.
Tô Kỳ nhìn trận pháp bị phá hư, nhàn nhạt nói:
- Vết cắt rất dứt đoạn, chứng tỏ tu vi hắn không cao, nhưng pháp bảo lại vô cùng sắc bén, hơn nữa còn có đặc tính của Hàn khí, em cảm thấy người này rất nguy hiểm.
Lúc này Tĩnh Nguyệt đã đi tới cửa hang:
- Nguy hiểm hay không không quan trọng, dù sao em cũng không nghĩ đối với là Tả ca của em, vậy thì có gì hứng thú?!
- Sư tỷ, sống quan trọng hơn, một số người nên tránh càng xa càng tốt.
- Biết, biết, là không nỡ bỏ Tả ca chứ gì. Có điều sư tỷ chị đây cũng không dễ chết như thế.

Giang Tả đang định quay về vách đá, bởi nơi đó có lối đi ra ngoài, trước kia có một lần hắn hoài niệm quay lại thăm, thì phát hiện lối ra này.
Chỉ là vừa mới đi một nửa, Giang Tả liền chợt thấy hai bóng người từ xa đi tới.
Nắm đồng xu dự khuyết trên tay, Giang Tả tránh qua một bên.
Chờ tới khi hai người kia vượt qua hắn, hoàn toàn biến mất ở phía xa, Giang Tả mới tiếp tục đi hướng vách đá.
- Quá nguy hiểm!
Hai người vừa rồi, một người lạ không biết là ai, nhưng một người còn lại nhất định là Tô Kỳ.
Nếu như không phải hắn luôn đề phòng Tô Kỳ, nắm chặt đồng xu trên tay, không chừng đã đụng phải, như vậy hắn thực không biết nên giải thích thế nào.
Sau đó Giang Tả lần nữa đi vào trong động dưới vách núi.
Vừa bước vào trong, Giang Tả liền ngửi được mùi hương nhàn nhạt.
Tiếp đó lại nhớ tới Tô Kỳ vừa đi từ hướng này ra.
Giang Tả có chút kinh ngạc:
- Sao cô ấy lại tìm được nơi này?
Nơi này dù không quá bí mật, nhưng bị trí lại thiên về phía sau, muốn tìm không khó, nhưng cũng không nên nhanh đến vậy.
Có điều là người thì ai cũng có may mắn, cho nên Giang Tả cũng không muốn nghì nhiều.
Huống chi tới hay không không quan trọng, dù sao nơi này cũng đã bị hắn phá.
Sau khi Giang Tả leo lên vách đá, vách đá lồi lõm, thô ráp không có gì đặc biệt, Giang Tả không để ý tới những thứ này, hắn dùng tay nhẹ nhàng động lên vách đá.
Sau đó Tiên Thiên nhị khí bay ra, một đạo trận pháp bí ẩn cứ vậy mà bị kích hoạt.
Giang Tả nhìn Tam Vĩ hồ bên cạnh:
- Ở yên cạnh ta, không được phép lộn xộn!
Tam Vĩ hồ không dám cãi lại, nó thực sự sợ tên nhân loại này.
Trừ chủ nhân nó ra, nhân loại thực đáng sợ.
Sau đó một vệt sáng lóe lên, Giang Tả cùng Tam Vĩ hồ cùng biến mất.
Chờ lúc Giang Tả xuất hiện, đã tới trong công viên Rừng Rậm, mặc dù không phải ven hồ, nhưng cũng cách không xa.
Giang Tả nhìn trái nhìn phải một hồi, may mà phụ cận không người.
Giang Tả lại nhìn qua Tam Vĩ hồ, nó đi vào thế nào, hắn không hỏi, không quan hệ với hắn, dù sao cũng đã hoàn thành ủy thác.
- Đi, đưa ngươi trở về với chủ nhân!

- Phá Hiểu, ta giết ngươi!
Cố Kiếm Sinh gầm lên phẫn nộ, Giang Tả ở ngoài móc móc lỗ tai, cũng không để ý, vừa rồi hắn ném Tam Vĩ hồ vào trong.
Đánh Tam Vĩ hồ gần chết, hắn đương nhiên biết Cố Kiếm Sinh sẽ có phản ứng thế nào, cho nên ném vào là được, dù sao Nguyệt Lệ châu cũng đã tới tay.
Sau đó Giang Tả kiểm tra app Thiên Hòa một chút, quả nhiên lại là đánh giá:
Ẩn Danh: ★☆☆☆☆
Phá Hiểu, thù này nhớ kỹ, không đội trời chung!
Đối với việc này, Giang Tả chỉ khịt mũi coi thường, hoàn thành ủy thác rồi mà vẫn uy hiếp hắn như thế, đúng là thế nhân hiểm ác, lấy oán báo ân!
Tài khoản của Giang Tả lại có thêm hai trăm bốn mươi ngàn, có điều tiền cũng không nhiều, không có nhiều tác dụng với hắn.
Mà thứ hắn tương đối đau đầu, đó là Linh dược trên người hắn.
Nguyệt Liên hoa còn dễ nói, Băng Tinh Mộc Liên thì không biết trồng đi đâu được.
Nguyệt Liên hoa, Thiết mộc đều dễ giải thích, duy chỉ có Băng Tinh Mộc Liên động không thể động, nếu bị Tô Kỳ thấy, tuyệt đối sẽ thành lộ.
Bất đắc dĩ, Giang Tả chỉ có thể vào trong nhóm hỏi.
Chẳng qua Giang Tả vừa mở nhỏ, đã thấy đám người thảo luận đâu đó có bảo bối.
Ví như hiện tại, Trần Ức gửi tới một tấm ảnh, trong ảnh là một đóa hoa kỳ lạ.
Trần Ức:
- Hoa này có một chút Linh khí, liệu có phải là linh được không.
Lục Nguyệt Tuyết gửi sticker nhún vai:
- Không biết, chưa thấy qua.
Trần Ức:
- Tôi hái về bán thử được không?
Phá Hiểu:
- Cỏ dại, không cần hái!
Giang Tả vừa xuất hiện, Lục Nguyệt Tuyết liền nhắc hắn:
- @Phá Hiểu đạo hữu, chỗ tôi có một gốc thảo dược, tôi chưa xác định được, cầu giám định!
Sau đó Lục Nguyệt Tuyết liền gửi một tấm ảnh, đúng là một gốc Linh dược, khá giống Cẩu Vĩ thảo.
Sau đó Giang Tả lại gõ.
Phá Hiểu:
- Thiên Tằng hương, có thể đem đốt, dược hương có tác dụng an thần, lúc tu luyện làm ít công to!
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- @Phá Hiểu đại lão, xem hộ tôi với!
Sau đó cũng là một tấm hình.
Vừa nhìn thấy hình, Giang Tả liền ngây người, lại nói:
- Nguyệt Liên hoa, có công hiệu hấp thụ Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa thích hợp cho mộng yểm.
Mặc Ngôn Tiên Tử gửi icon cười ha ha:
- Có phải tôi nhặt được bảo rồi không?
Giang Tả đã có Nguyệt Liên hoa, cho nên cũng không có ý muốn, sau đó Giang Tả trả lời rất nhiều câu hỏi của đám người, cơ hồ có hỏi liền có đáp, không gì không trả lời.
Cuối cùng Xích Huyết Đồng Tử hỏi:
- Phá Hiểu đạo hữu, thu đồ đệ không? Nữ đệ tử!
Phá Hiểu:
- Không hứng thú.
- Hay là thu con gái? Con gái nuôi?
Xích Huyết Đồng Tử lại hỏi.
Giang Tả xạm mặt lại, người này có ý gì?
Sau đó Giang Tả hỏi:
- Tôi có một đóa Băng Tinh Mộc Liên, ở nhà không thích hợp để trồng, ai có chỗ nào có thể gửi trồng một thời gian không?
Lúc này Lục Nguyệt Tuyết gửi sticker kinh ngạc:
- Phá Hiểu đạo hữu, anh có Băng Tinh Mộc Liên sao? Nhưng theo tôi biết, Băng Tinh Mộc Liên rất khó thể đụng, với tu vi của đạo hữu, sao có thể thu được Băng Tinh Mộc Liên?
Phá Hiểu:
- Chẳng lẽ cô không biết, đất trồng Băng Tinh Mộc Liên chính là khắc tinh của nó sao? Lấy đất bọc lại đem đi là được.
Lục Nguyệt Tuyết khiếp sợ.
Cô thực không biết, trước kia cô từng gặp Băng Tinh Mộc Liên, nhưng không biết mang đi thế nào, cuối cùng chỉ có thể bỏ lỡ.
-----------

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất