Chương 449
Giang Tả cảm thấy mình nên vui vẻ, dù sao thì trước đây hắn cũng thực sự vui vẻ, nhưng đáng tiếc là lúc đó còn quá trẻ. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vậy giờ em muốn đóng gói cái gì? Ngoại trừ quần áo chắc không có đồ vật gì cần đem theo đúng không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đưa Quang Ảnh cho Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Trước tiên đeo nó thử xem sao. Sư tỷ bảo trong sách hướng dẫn có viết, dùng pháp bảo hộ mệnh có thể khống chế nó, người bình thường cũng có thể, anh thử xem. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả đeo mặt nạ lên, nói thật không cần nhìn gương hắn cũng nghĩ đeo nó rất xấu, không biết ai đã tạo ra chiếc mặt nạ này. ͏ ͏ ͏
Không thể làm tinh xảo hơn chút sao, kiểu gì cũng phải để lại mấy đường vân trên mai rùa thế này. ͏ ͏ ͏
Khi đeo mặt nạ vào, Giang Tả liền cảm nhận được. Quang Ảnh cùng pháp bảo hộ thân trên người hắn hưởng ứng, hắn có thể thu phóng mặt nạ chỉ bằng suy nghĩ trong đầu. ͏ ͏ ͏
Hắn thực sự không biết chức năng này trước đây. ͏ ͏ ͏
- Sao rồi? Có thể không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ có chút lo lắng nhìn Giang Tả hỏi. Cô sợ rằng Giang Tả sẽ không lĩnh ngộ được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, sau đó chiếc mặt nạ biến mất và xuất hiện lại ngay sau đó. Giang Tả thử nhiều lần trước khi tháo mặt nạ ra. ͏ ͏ ͏
Không thể không nói, tay nghề thủ công của Thánh địa đúng là không tồi. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, khả năng bồi dưỡng tiên nữ của Thánh Địa còn mạnh hơn, Giang Tả phải cảm ơn Thánh Địa vì sự xuất hiện của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ở đây không sao, Tô Kỳ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy em đi thu dọn đồ đạc, đúng rồi, anh xem xem có thể mang đám Hồng Thự đi không. Anh mau đi hỏi bọn chúng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đến ban công, lúc này Hồng Thự vẫn còn đang hấp hối, thương tổn của Nhật Viêm Thạch đúng là không hề nhẹ. ͏ ͏ ͏
Nhưng nó không quá tệ, qua một hai ngày là bọn chúng lại có thể vui vẻ ngay thôi. ͏ ͏ ͏
- Ta phải ra ngoài, các ngươi ở nhà. Nếu khi về nhà vẫn còn lộn xộn, vậy thì trực tiếp lật mình trên tấm sắt cho tới khi chín mới thôi đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Hỏi chúng nó có đi hay không? ͏ ͏ ͏
Mang theo chúng thật là lãng phí thời gian giữa hắn và Tô Kỳ, còn không bằng trực tiếp ở nhà. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa đi cùng Tô Kỳ, Giang Tả không nghĩ rằng hắn cần dùng tới chúng nó. Ngay cả tháp tín hiệu cũng không cần thiết. ͏ ͏ ͏
Thập Thất Thập Bát đều bối rối, hỗn loạn ở nhà liên quan gì đến bọn chúng? Chúng chỉ lên bờ đi dạo hai vòng thôi. ͏ ͏ ͏
Nhưng chúng không dám nói. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự nghiêng đầu nhìn Giang Tả, cuối cùng nghi ngờ kêu lên: ͏ ͏ ͏
- Này? ͏ ͏ ͏
Đại khái ý tứ chính là, nó không hiểu những gì Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Chỉ có Đoạn Kiều tuyệt vọng nhìn đám Hồng Thự, cảm giác như mình ở nhà sẽ gặp họa vì bọn chúng. Đám xuẩn... Sủng vật này căn bản không biết mình đã làm sai cái gì. ͏ ͏ ͏
Có phải nó cũng sắp tiêu đời rồi không? ͏ ͏ ͏
Kiều sinh tuyệt vọng hơn những gì nó nghĩ. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả mặc kệ chúng. Nếu nói chuyện với những người này quá nhiều thì hắn cũng phát bệnh mất. ͏ ͏ ͏
Lúc Giang Tả đi vào tìm Tô Kỳ, Tô Kỳ đang thu dọn quần áo, cô không hề quay đầu nhìn lại nói: ͏ ͏ ͏
- Có phải anh vừa đi uy hiếp đám Hồng Thự không cho chúng nó quấy rối không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả câm nín. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đứng dậy nhìn Giang Tả. ͏ ͏ ͏
- Nhưng để bọn chúng ở nhà có vấn đề gì không? ͏ ͏ ͏
- Không vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Có thể có vấn đề gì? Đều thả ở nhà mấy lần rồi, cùng lắm đánh vỡ vài món đồ thôi. ͏ ͏ ͏
- Được rồi, vậy em sẽ chờ mua một ít đồ ăn, rồi mua thêm hai bình hoa nữa trở về. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Trong mắt Giang Tả, Tô Kỳ mua bình hoa về hoàn toàn là để đám kia đập vỡ. ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn không quan tâm, rồi một ngày nào đó Tô Kỳ sẽ không kịp cứu chúng nó nữa đâu. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Tại cấm địa của Thánh địa. ͏ ͏ ͏
Hôm nay Tĩnh Nguyệt vừa mới trở về, giữa chừng đã xảy ra chuyện, bằng không thì cô ấy đã đến sớm rồi. ͏ ͏ ͏
Nhưng cô vừa đến Thánh địa đã thấy Sư phụ của mình và Chí Thiện đang nhìn mặt hồ với vẻ mặt đầy hắc tuyến. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cũng liếc nhìn hồ nước, không có gì cả. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Hai người đang chơi trò chơi sao? Mắt to nhìn mắt nhỏ? Ai chớp mắt trước người đó thua? ͏ ͏ ͏
Lúc này Nguyệt Tịch nhìn Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- A Nguyệt, con có biết nam Thánh nữ dự khuyết là ai không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Con không biết, hai người biết sao? Là ai vậy? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta không biết. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hỏi một cách kỳ lạ: ͏ ͏ ͏
- Vậy thì hai người bị sao vậy? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhìn lên trời, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏
- Tiểu Cửu chính là Thánh nữ thích hợp nhất, con biết chuyện này không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt gật đầu, cô biết điều này, cho nên cô định làm Thánh nữ mãi mãi. Để Tô Kỳ có thể sống hạnh phúc cùng với Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Đây chính là sự bảo vệ trong im lặng của người chị đối với em gái. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt rất thích cảm giác này, Tô Kỳ chính là em gái cô và cần cô che chở. Giống như sư phụ cũng sẽ vì cô mà làm trái các nghi thức quan trọng ở Thánh địa. ͏ ͏ ͏
- Tiểu Cửu lại có chuyện gì sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hỏi. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch lắc đầu. ͏ ͏ ͏
- Không, nhưng chúng ta đã tính toán rất lâu, cuối cùng nhận về câu trả lời không thể tưởng tượng được. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- ??? ͏ ͏ ͏
- Cửu Tịch đã không còn là người thích hợp nhất để làm Thánh nữ, vị trí của cô ấy đã bị thay thế. ͏ ͏ ͏
Chí Thiện đáp. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt sửng sốt, sau đó mỉm cười, ͏ ͏ ͏
- Đó không phải là chuyện tốt hay sao? ͏ ͏ ͏
- Nhưng Thánh nữ thích hợp nhất lại trở thành nam Thánh nữ dự khuyết. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch rất bất lực nói. ͏ ͏ ͏
----------