Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 448

Chương 448
Hắn lại phải đeo mặt nạ sao? Vốn dĩ đã có cái Mê Vụ, giờ lại thêm Quang Ảnh. ͏ ͏ ͏
Mê Vụ còn đỡ, hiệu ứng thị giác vô cùng tốt, nhưng Quang Ảnh này có hiệu ứng thị giác đặc biệt kém. ͏ ͏ ͏
Các đường vân mai rùa còn rất rõ ràng. ͏ ͏ ͏
Cũng may còn có cái kĩ năng bị động, nhìn thẳng lâu sẽ làm mù mắt chó của đối phương. Bằng không thật khó nói liệu hắn có bị cười nhạo hay không. ͏ ͏ ͏
Hắn nghĩ ngợi một lúc. ͏ ͏ ͏
- Anh đeo vào còn em thì sao? Vật này rất có ích trong việc bảo mệnh đúng không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu. ͏ ͏ ͏
- Thứ này chủ yếu để cho anh che giấu thân phận. Đến Đông Thủy đảo cũng không nguy hiểm, bằng không sư tỷ sẽ không yên lòng về hai chúng ta. ͏ ͏ ͏
- Phải không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vội vàng gật đầu, sau đó yêu cầu Giang Tả đeo mặt nạ vào, đó chắc chắn là một điều tốt. Có như vậy Giang Tả mới an toàn, hơn nữa còn không bị mọi người nhận ra, càng không mang đến những rắc rối khác. ͏ ͏ ͏
Không mang tới rắc rối cho Giang Tả là Tô Kỳ đã rất vui rồi. ͏ ͏ ͏
- Giờ chúng ta trở về dọn dẹp, vé bay vào sáng ngày mai. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay Tô Kỳ, chính là pháp bảo chứa đồ của Tĩnh Nguyệt, xem ra vì lần nghỉ phép này, Tĩnh Nguyệt đưa tới rất nhiều món đồ, đối phương đã nghĩ kỹ chăng. Loại bỏ những rắc rối trong tương lai của họ bằng nhiều cách? ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả bỗng sửng sốt: ͏ ͏ ͏
- Có bản đồ hay hướng dẫn gì không? ͏ ͏ ͏
Hắn chợt nhớ ra dù là kỳ nghỉ thật hay kỳ nghỉ giả thì đều không thể trông đợi vào Tô Kỳ. Cứ tin vào cô, đến lúc tới Đông Thủy đảo, họ thật sự có thể sẽ bị lạc đường. ͏ ͏ ͏
Đây không phải là một điều tốt. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không phải là kẻ mù đường, nhưng cô không thích hợp để làm người dẫn đường hay chỉ đường. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu, sau đó trực tiếp dựa vào Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Dù sao đi nữa, em cũng chỉ có thể trông cậy vào anh. Đột nhiên cảm thấy có chồng thật tuyệt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả câm nín, ͏ ͏ ͏
Thôi quên đi, hắn cũng quen rồi. Về phần có vợ tốt hay không Giang Tả không biết, dù sao có Tô Kỳ là tốt rồi. ͏ ͏ ͏
Sau khi thu dọn đồ đạc, Giang Tả và Tô Kỳ rời khỏi biệt thự, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc ở lại qua đêm, đối với họ mà nói ở nhà vẫn là thoải mái nhất. ͏ ͏ ͏
Sau đó bọn họ đi thẳng về nhà. ͏ ͏ ͏
Dọc đường đi, Giang Tả đều đùa giỡn đồng xu, nhưng tới tận khi về đến cửa vẫn không cảm giác thấy bất kỳ yếu tố rủi ro nào. ͏ ͏ ͏
Có vẻ như người nuôi cảnh trong mơ kia không nhìn chằm chằm Tô Kỳ nữa. ͏ ͏ ͏
Nhưng điều này không khiến Giang Tả cảm thấy may mắn, hắn cần tìm thời gian để bắt người này, sau đó xử lý. ͏ ͏ ͏
Có điều hắn vẫn cần phải mạnh hơn một chút. Tốt nhất là Nhập đạo càng sớm càng tốt. ͏ ͏ ͏
Sau khi trở về nhà, Giang Tả không định ra ngoài, hắn cảm thấy hôm nay mình phải ở cùng Tô Kỳ từng giây từng phút. ͏ ͏ ͏
- Em phát hiện hôm nay anh cứ nhìn em chằm chằm, sao vậy? Sợ em biến mất? ͏ ͏ ͏
Về đến nhà, Tô Kỳ nói với giọng điệu mang theo chút làm nũng. ͏ ͏ ͏
Về điều này, Giang Tả không ngạc nhiên. Tô Kỳ rất nhạy cảm với hắn, dù là che giấu thân phận và xuất hiện cô cũng có thể phát hiện ra, huống chi là ở bên cạnh theo dõi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừm, anh có chút lo lắng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sờ sờ cái trán của Giang Tả, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Không bị sốt, vậy anh gặp ác mộng sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thu tay lại, tựa đầu vào ngực Giang Tả, nhẹ nhàng nói: ͏ ͏ ͏
- Nhưng đừng lo, em vẫn luôn ở đây, vẫn là vợ của anh, mười năm, một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm, bất kể qua bao nhiêu năm, vẫn luôn luôn là như thế, không bao giờ thay đổi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả chạm vào mái tóc của Tô Kỳ và gật đầu, đúng vậy, luôn luôn. ͏ ͏ ͏
Cửu Tịch chưa bao giờ rời xa hắn, vẫn luôn ở bên cạnh hắn, dù là năm tháng vô tận cũng không thay đổi cô được một chút nào. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đột nhiên đứng dậy nói: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, em đi thu dọn đồ đạc. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì. Sau đó Tô Kỳ nhìn về phía Giang Tả và nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Anh có thể tiếp tục nhìn chằm chằm bà xã của mình, chỉ cần đừng nhìn lén lúc đi vệ sinh là được. ͏ ͏ ͏
Nói xong cô liền chạy trở về phòng, Giang Tả đương nhiên cũng đi theo. Chẳng qua vừa mở cửa liền phát hiện Tô Kỳ đang định thay quần áo. ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy Giang Tả, Tô Kỳ bỏ quần áo xuống nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu không chờ em thay đồ xong hẵng nhìn? Bị nhìn lúc đang thay đồ sẽ rất ngại đó. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả quyết định ra ngoài xem TV. ͏ ͏ ͏
Tất cả đều ở trong phòng, chỉ cần có bất kỳ nhân tố nào bất ổn, hắn đều có thể cảm nhận được. Không phải cảm giác về khủng hoảng, mà là cảm giác về sự bất thường thông qua đồng xu. ͏ ͏ ͏
Cho dù đối phương quá mạnh đến mức không thể nhận thức được, Giang Tả vẫn có thể cảm giác được dù rất nhỏ. ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó Tô Kỳ bước ra, trên người vẫn mặc một chiếc váy ngủ, nhưng may là nó không ngắn và không mỏng như vậy. ͏ ͏ ͏
- Nhìn có đẹp không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đi đến trước mặt Giang Tả và quay hai vòng. ͏ ͏ ͏
Đây là đồ mua tối hôm qua. ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu. Hắn phát hiện ra một điều, Tô Kỳ rất hay mua đồ ngủ, đặc biệt là đồ ngủ vừa mỏng vừa ngắn. ͏ ͏ ͏
Còn chuyên môn mặc cho hắn xem. ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất