Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 465

Chương 465
Trên đường trở về, Tô Kỳ đi bên cạnh Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Ban nãy có phải anh định ra tay không? Có phải anh cảm thấy mình có kinh nghiệm thì có thể thử lần nữa? ͏ ͏ ͏
Giọng Tô Kỳ hơi trầm xuống, tựa hồ không vui. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không có. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả khẳng định: ͏ ͏ ͏
- Có, ban nãy nếu không phải em đang bên cạnh, rất có thể anh đã ra tay rồi. ͏ ͏ ͏
Chuyện này đúng là có khả năng, hắn không thích dây dưa dài dòng, có vấn đề trực tiếp giải quyết là được. Tại Nguyên tố tầng diện, hắn không sợ những Nguyên tố sử linh kia. ͏ ͏ ͏
Một cái hay bảy cái đối với hắn mà nói không khác biệt nhiều lắm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bỗng thấp giọng hỏi: ͏ ͏ ͏
- Anh không thể suy nghĩ tới em một chút sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả khó hiểu nhìn Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
- Trong nhà còn có em, nếu anh làm bừa, em sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi. Anh không thể để tâm tới cảm xúc của em một chút hay sao? Nếu anh xảy ra chuyện gì, em phải làm sao? Sẽ rất đau lòng, rất khổ sở đấy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cúi đầu nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả có chút kinh ngạc, sau đó hắn nói: ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà những lúc em đi công tác chẳng phải cũng làm những chuyện nguy hiểm như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vội la lên: ͏ ͏ ͏
- Em biết chừng mực mà. Em luôn biết ở nhà có ông xã đang chờ nên nhất định sẽ bình an trở về. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy sao em biết anh không có chừng mực? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Tả, nhất thời không biết nên nói gì, thật sự rất khó chịu, trong mắt vẫn mang theo sự tức tối. ͏ ͏ ͏
Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Giang Tả, Tô Kỳ xoay người rời đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả sững sờ, lúc này mới nhận ra Tô Kỳ đang thực sự tức giận. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, hình như hai người họ vừa cãi nhau. ͏ ͏ ͏
Cãi nhau, đây là lần đầu tiên kể từ lúc hắn trọng sinh trở về đúng không? ͏ ͏ ͏
Lại nói, hắn biết chừng mực thật sao? Bởi vì nguyên nhân kiếp trước, hắn không cho rằng những thứ cấp thấp này thật sự có thể hại được mình. Trong mắt hắn, kể cả là thứ mình không thể đánh lại cũng có thể dễ dàng chạy trốn. ͏ ͏ ͏
Hắn vốn không có gì phải bận tâm suy xét cả. ͏ ͏ ͏
Sự tự tin này, có gọi là biết chừng mực không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không biết nên định nghĩa thế nào, nhưng Tô Kỳ nhất định không cho là đúng. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả cũng không nghĩ nhiều nữa, nên đi dỗ Tô Kỳ trước rồi tính sau. ͏ ͏ ͏
Chờ Giang Tả lấy lại tinh thần, Tô Kỳ đã đi rất xa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đang định đuổi theo, Tô Kỳ ở phía xa lại đột nhiên dừng lại, sau đó Giang Tả nhìn thấy cô dùng điện thoại di động bấm cái gì đó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không hiểu lắm, nhưng ngay sau đó, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên. Lấy ra xem, hóa ra là tin nhắn của Tô Kỳ gửi tới. "Kết hôn rồi liền không định dỗ dành nữa phải không? Em đã đi xa đến vậy rồi mà sao anh vẫn chưa đuổi theo hả?" ͏ ͏ ͏
Giang Tả sững sờ, Tô Kỳ vẫn đứng đó, chắc là đang đợi hắn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lập tức đuổi theo, khi đến bên cạnh Tô Kỳ, cô còn quay đầu sang chỗ khác, xem ra vẫn đang giận dỗi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì, bỏ mặt nạ xuống, nắm lấy tay Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Thuận lợi nắm tay xong, Giang Tả liền vô thức nói: ͏ ͏ ͏
- Anh còn tưởng em sẽ hất tay anh ra. ͏ ͏ ͏
Vừa dứt lời, Tô Kỳ trực tiếp hất tay Giang Tả ra, sau đó tự mình đi về phía trước. Không thèm nhìn Giang Tả lấy một lần. ͏ ͏ ͏
Trông còn tức giận hơn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả sững sờ. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn lại đuổi theo cô lần nữa, cũng nắm lấy tay cô như lần trước. Lần này nắm chặt hơn, tuy rằng Tô Kỳ vẫn vùng vằng nhưng dùng sức không nhiều, không thành công. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cứ thế dẫn Tô Kỳ đi dọc theo con phố như vậy. ͏ ͏ ͏
Hai người đều không nói gì. ͏ ͏ ͏
Đi được một lúc, Giang Tả mới mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Anh có thể không biết chừng mực, nhưng anh biết mình có em ở nhà. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ im lặng không nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Anh biết có người lo lắng cho mình, quan tâm tới mình, cho nên anh nhất định sẽ bình an trở về. Dù có khó khăn tới mấy, hay khó khăn chồng chất khó khăn cũng không thể ngăn cản anh quay lại. Dẫu phải liều mạng tới điên dại, anh cũng sẽ thuận lợi trở về bên em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa dứt lời, Tô Kỳ liền bĩu môi: ͏ ͏ ͏
- Thôi đi, ai muốn anh điên, ai muốn anh đi liều mạng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói vậy, Giang Tả lại không hề bị ảnh hưởng, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng hắn mở miệng: ͏ ͏ ͏
- Anh đã từng nói anh yêu em rồi đúng không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ có chút xúc động đáp: ͏ ͏ ͏
- Đã từng, nhưng giờ em không muốn nghe. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Anh yêu em. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cúi đầu nói khẽ: ͏ ͏ ͏
- Em cũng yêu anh. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
- Nhưng em vẫn giận, anh chẳng biết đuổi theo em gì. Thật không biết lúc trước bị anh theo đuổi như nào, nhất định là quá dễ nên giờ mới bị coi rẻ vậy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nắm tay Giang Tả, đi chân trần trên bãi biển. Bây giờ cô không còn giận nữa, chỉ có chút oán khí mà thôi. ͏ ͏ ͏
- Hóa ra thế giới cũng có giá rẻ nhỉ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói. Tô Kỳ liền vô thức đáp lại: ͏ ͏ ͏
- Thế giới rẻ chỗ nào? Em nói rồi đấy, vợ của anh mà tức giận thì không thể dỗ được đâu. ͏ ͏ ͏
- Nhưng em là thế giới của anh, thế giới tức giận liền sẽ ngây người một lúc. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất