Chương 467
Mười năm không bế quan tu luyện, chẳng mấy khi bế quan lại vì lý do cần áp chế tu vi. ͏ ͏ ͏
Loại chuyện này sao có thể nói ra bằng giọng điệu mất mát như thế? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cảm thấy Tô Kỳ có chút thiếu đòn. Nhưng hắn vẫn bóp mặt Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Cười một chút, nói cho cùng đây vẫn là chuyện tốt. Nói không chừng tu vi cao lên sẽ nhàn rỗi, hơn nữa sau khi xuất quan vẫn có thể đi chơi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy anh không được phép làm bừa trong lúc em bế quan, không được vì muốn lấy danh tiếng mà đi đánh Nguyên tố. Bằng không để em biết được, nói không chừng sẽ nộ hỏa công tâm, độ kiếp thất... Ưm... ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ còn chưa kịp nói xong, Giang Tả đã che miệng cô lại, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏
- Im miệng, anh sẽ không làm bừa. Em yên tâm bế quan sau đó độ kiếp đi. Chính em cũng nói, ông xã em biết chừng mực. Cho nên giờ cứ an tâm độ kiếp, anh sẽ chờ em trở về, trở về làm nũng với anh. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ quay đầu: ͏ ͏ ͏
- Em cũng không phải trẻ con, không làm nũng nữa rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mỉm cười gật đầu, không nói gì thêm. Giờ Tô Kỳ nói cái gì thì chính là cái đó, ừm, về cơ bản bình thường vẫn luôn là cô ấy nói đúng thì nó đúng. ͏ ͏ ͏
- Vậy em muốn đi đâu bế quan? Nơi chúng ta sống hay trên núi? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
Ở bên trong có thể an toàn chút, cũng thanh tịnh hơn. Lúc bế quan sẽ không cần cố kỵ. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên Tô Kỳ lại nói: ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên là chỗ chúng ta ở rồi, bỏ tiền mua một trận pháp lớn, không lo bị quấy rầy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, như vậy cũng được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không yên lòng dựa vào người khác, chỉ có tự làm mới khiến hắn yên tâm. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ đi mua quyền sử dụng một trận pháp lớn, chỗ ở của họ liền lập tức bừng sáng bởi ánh hào quang của trận pháp cường đại. ͏ ͏ ͏
Quả thực là một trận pháp không tồi, dưới Ngũ giai tuyệt đối không thể mảy may lay động được nó. ͏ ͏ ͏
Sau khi Tô Kỳ ấn định quyền hạn, cô nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Có thể mất hai hoặc ba ngày, anh không được phép làm bừa. Nếu anh làm bừa, em sẽ... Em sẽ sinh cho anh một đứa con gái, một đống con gái luôn! ͏ ͏ ͏
Trên mặt Giang Tả đầy vạch đen, đây là loại uy hiếp gì chứ. ͏ ͏ ͏
- Anh biết rồi, nhất định anh sẽ không đánh nhau với các Nguyên tố. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nghiêm túc nói. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ tiến đến trước mặt Giang Tả, sau đó hôn hắn rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Em đi bế quan. Không được chọc em tức giận. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ mới yên tâm đi bế quan. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên Giang Tả không định lấy lệ với Tô Kỳ, cô đã nhấn mạnh điều đó nhiều lần như vậy. Chỉ cần những Nguyên tố đó không kích động hắn, hắn sẽ không bao giờ vào Nguyên tố tầng diện để đánh chúng. ͏ ͏ ͏
Lúc này đã không ai có thể mời hắn ra tay đánh các Nguyên tố được nữa. ͏ ͏ ͏
Sau khi Giang Tả cảm giác được Tô Kỳ đã bế quan hoàn toàn, hắn mới lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn trong nhóm: ͏ ͏ ͏
- Các người, ai có thể mua được tài liệu liên quan tới trận pháp? ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y trả lời: ͏ ͏ ͏
- Tôi biết một người. Phá Hiểu đạo hữu đang ở đâu? Tôi có thể bảo anh ta đi tìm anh. ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏
- Đông Thủy đảo. ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y gửi một icon xấu hổ: ͏ ͏ ͏
- Hóa ra đạo hữu đã ở trên Đông Thủy đảo. Anh ta ở Giang Thành, nếu đạo hữu không vội, tôi có thể bảo anh ta đưa tới. ͏ ͏ ͏
Chuyện Tô Kỳ độ kiếp khó nói là vội hay không, đối với hắn, càng sớm càng tốt. ͏ ͏ ͏
Vậy nên Giang Tả gõ bàn phím: ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏
- Có thể dùng dịch vụ chuyển phát nhanh của tập đoàn Thiên Hòa gửi tới đây. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
- Chuyển phát nhanh của tập đoàn Thiên Hòa? Nghe nói chỉ cần là ở trên mặt đất, chuyển phát nhanh Thiên Hòa liền có thể giao đồ trong vòng hai giờ. Tuy nhiên chi phí cực kỳ đắt đỏ, thấp nhất cũng phải Thất phẩm. Dựa vào khoảng cách tới Đông Thủy đảo, một viên Bát phẩm có đủ hay không cũng chưa chắc. ͏ ͏ ͏
Trần Ức: ͏ ͏ ͏
- Tôi đã bảo tu luyện rất dễ bị ngốc rồi mà. Phá Hiểu đại lão có mười lần vận chuyển miễn phí, cho dù là gửi đồ tới vũ trụ cũng được miễn phí. ͏ ͏ ͏
Mọi người sửng sốt, có người không biết chuyện này, cũng có người không ngờ tới. ͏ ͏ ͏
Nói cách khác, trong giới hạn mười lần, có thể gửi cái gì cũng được? ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh: ͏ ͏ ͏
- Thầy giáo bảo em, vũ trụ nằm bên ngoài Trái đất, thế nên không gửi được đâu đúng không? ͏ ͏ ͏
Trần Ức: “...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn bỗng muốn treo Sơ Thanh lên đánh. ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏
- Còn chín lần miễn phí, chỉ cần chọn thanh toán khi giao hàng là được. ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh gửi một tin nhắn khác: ͏ ͏ ͏
- Tiêu tỷ, chị em bảo quên mang quần áo. Vừa hay chị gửi mấy bộ đó tới đây luôn, chọn những bộ chị ấy thích là được rồi. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc: “...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh: ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, em cũng quên mang bài tập về nhà, đến lúc đó sẽ bị ba mẹ mắng. Tiêu tỷ giúp em bỏ nó vào nhé, vài cuốn bài tập là được. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc: “...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hai đứa này muốn thành cụ tổ của cô đúng không? ͏ ͏ ͏
Cô muốn giết chúng nó. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏
- Lục Nguyệt Tuyết, ăn hết trái cây rồi, gửi giúp tôi thêm một ít, cứ để Tiểu Mặc tiên tử giao giúp là được. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc: “...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói đến trái cây, Giang Tả cũng biết trái cây không tồi, suy nghĩ một chút liền nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy cũng giúp tôi lấy một ít hoa quả, đều gửi cùng tài liệu tới đây đi. ͏ ͏ ͏
Cho nên, không đi thì chỉ có thể ở nhà làm shipper? ͏ ͏ ͏