Chương 472
Dưới đáy biển có vô số kỳ quan, chính hắn cũng chưa chắc đã nhận ra toàn bộ. Và những kẻ này xuất hiện gây chuyện rất bình thường, giới tu luyện cũng không phải nơi an toàn. ͏ ͏ ͏
Nó phụ thuộc hoàn toàn vào vận khí. ͏ ͏ ͏
Những người khác thì không sao, nhưng vết thương của Sơ Thanh rất lạ, khiến Giang Tả không khỏi liếc nhìn. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng hắn nói: ͏ ͏ ͏
- Để Sơ Thanh ở lại, các người đi nghỉ đi. ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn Phá Hiểu thúc. ͏ ͏ ͏
Sơ Tình nói lời cảm ơn. Cô cũng biết tình hình của Sơ Thanh không ổn, Lục Nguyệt Tuyết cũng đã thử qua nhưng không có cách nào nhanh chóng hồi phục. ͏ ͏ ͏
Bọn họ tới đây đầu tiên cũng vì hy vọng rằng Phá Hiểu sẽ giúp đỡ. ͏ ͏ ͏
Khi những người khác đi nghỉ, Giang Tả đến gần Sơ Thanh, lúc này người vẫn còn tỉnh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Cảm giác thế nào? ͏ ͏ ͏
- Cảm giác như mình đã trở thành người thường, cơ thể không còn cuồn cuộn sức mạnh nữa. Phá Hiểu tiền bối, cháu sắp chết sao? ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả khắc một số trận pháp xung quanh Sơ Thanh, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Hãy nghỉ ngơi trước đã, vấn đề không quá lớn. ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừm, thực ra cháu chỉ sợ chị gái mình không có chỗ để trút giận. Cháu nhớ khi còn nhỏ... Chị không trút giận được, rất khó chịu, cũng rất khủng khiếp. Tuy rằng rất đau và sợ... Nhưng chị không có việc gì... Là được rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó, giọng nói của Sơ Thanh biến mất. ͏ ͏ ͏
Hắn không chết, chỉ đi ngủ thôi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả để cho hắn chìm vào giấc ngủ. ͏ ͏ ͏
- Thật sự tổn thương tới căn cơ, là thứ gì có thể khiến tổn thương sức khỏe nhiều đến vậy? ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngồi trở lại, hắn thực sự rất tò mò. ͏ ͏ ͏
Thể chất của Sơ Thanh rất đặc biệt, nếu có thể Nhập đạo thì cực kỳ khó chết, rất khó làm tổn thương đến căn cơ của hắn. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, một đám quái vật biển lại có thể vô tình làm bị thương căn cơ, còn để lại vài thứ gì đó trên người hắn, điều này cho thấy những con quái vật biển đó vẫn có chút đặc biệt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tò mò, nhưng không có thời gian để ý. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ còn phải độ kiếp, hắn không có thời gian đi hắn điều tra những chuyện vô nghĩa này. ͏ ͏ ͏
Dọc theo bờ biển, Sơ Tình tát nước. Sơ Thanh bị thương rồi, bị thương thật sự. ͏ ͏ ͏
Điều này khiến cô rất khó chịu. ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh là em trai của cô nên đương nhiên cô rất lo lắng. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng cô cũng thường đánh Sơ Thanh, nhưng đó đều không phải những vết thương thực sự, chỉ là vết thương ngoài da, không giống nhau. ͏ ͏ ͏
Dù đôi lúc ra tay có nặng một chút nhưng mà vẫn rất tốt. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Sơ Thanh còn cười và nói rằng không có chuyện gì. Mặc dù cô cầm dao hỏi hắn, nhưng cô không ép Sơ Thanh. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc Sơ Tình đang chán nản, dọc bờ biển có một đạo sĩ chật vật bơi tới. ͏ ͏ ͏
Hắn nói với Sơ Tình: ͏ ͏ ͏
- Tiên tử cứu tôi với, có một con thủy quái đang đuổi theo tôi. ͏ ͏ ͏
Hắn nhanh chóng tới gần Sơ Tình. Sơ Tình nhìn anh ta một lúc rồi hỏi: ͏ ͏ ͏
- Anh là ai? ͏ ͏ ͏
Hắn là ai? Hắn đường đường là tiền bối Ngũ giai, chẳng qua tu vi đang tạm thời biến mất toàn bộ mà thôi. ͏ ͏ ͏
- Tôi... ͏ ͏ ͏
Bùm!!! ͏ ͏ ͏
Ầm!! ͏ ͏ ͏
Không chờ đối phương nói hết, Sơ Tình đã đánh cho hắn một nhát Lôi Ngân Chùy. ͏ ͏ ͏
- Ta ghét những thứ chui ra từ dưới nước. ͏ ͏ ͏
Đạo sĩ kia bị Lôi Ngân Chùy đánh bay về biển, lôi điện vẫn còn lưu lại trên mặt nước. Một lúc sau cũng không thấy xuất hiện lại. ͏ ͏ ͏
Mà phía trên mặt nước nơi đạo sĩ đó biến mất, xuất hiện một chiếc lá phong còn sót lại. ͏ ͏ ͏
Sơ Tình nhìn thấy lá phong lại bổ thêm một chùy, cuối cùng chiếc lá kia cũng hoàn toàn tan biến dưới sấm sét. ͏ ͏ ͏
Nếu đám người Giang Tả ở đó, có lẽ sẽ rất quen thuộc với người này, đây chính là vị đạo sĩ bị Thiên kiếp đánh xuống biển. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc, lên bờ thất bại. ͏ ͏ ͏
Mà lúc này, ngay tại hướng mà đạo sĩ bơi tới, một con quái vật biển đặc biệt đang xem xét hòn đảo, cuối cùng biến mất trên mặt biển, ͏ ͏ ͏
- Đã xảy ra chuyện gì? ͏ ͏ ͏
Sau khi Sơ Thanh động búa, Biên Hải Đao Khách là người đầu tiên chạy tới. ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh cất Lôi Ngân Chùy đi, lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không có việc gì, dưới nước có thứ kỳ lạ trồi lên, cháu đánh cho nó về chỗ. ͏ ͏ ͏
- Sơ Thanh xảy ra chuyện, người làm chị như con bé có chút không yên lòng, sẽ làm ra mấy chuyện không bình thường, đừng quan tâm. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn đã đến. ͏ ͏ ͏
- Nếu cháu không nghỉ ngơi tốt sẽ không chịu được đâu. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết và tất cả mọi người cũng đi tới. ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y hỏi Sơ Thanh: ͏ ͏ ͏
- Cháu không liên hệ với bố mẹ mình sao? Bọn họ cũng ở đây đúng không? ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Cháu không có di động. Di động của Sơ Thanh thì hỏng rồi. ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh bị thương, mọi thứ trên người hắn về cơ bản đều bị hủy hoại. ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y nói: ͏ ͏ ͏
- Để tôi liên lạc với Tiểu Mặc. ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn Y Y tỷ. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Mặc Ngôn mới tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Khi đó tôi bận chạy trốn nên không rõ, Sơ Thanh làm sao bị thương vậy? Sẽ không phải là nó đỡ đòn cho cháu chứ? ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không phải, thứ làm Sơ Thanh bị thương là một pháp bảo hình bánh xe. Tôi vốn định chặn nó, nhưng pháp bảo quỷ dị kia lại đột ngột chuyển hướng, đánh thẳng vào Sơ Thanh. ͏ ͏ ͏
Tu vi của Sơ Thanh cũng chỉ Nhất giai, chỗ này không có người cần hắn chắn đòn, ngay cả Sơ Tình cũng sẽ không làm vậy. ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh còn nhỏ, căn bản phải ở trong vòng bảo hộ, không ai cần hắn đi chắn đòn. ͏ ͏ ͏
Họ cũng không thể làm điều đó. ͏ ͏ ͏