Chương 475
Nhưng Liễu Y Y và những người khác nghe tin cũng không thể vui mừng được, thể chất của Sơ Thanh đã biến mất? ͏ ͏ ͏
Đây không phải là muốn mạng sao? ͏ ͏ ͏
Cha của Sơ Thanh không nói gì, hắn muốn đưa Sơ Thanh đi xem một chút, không cần biết có được hay không cũng muốn đi, ít nhất đừng để lại di chứng cho con mình. ͏ ͏ ͏
Nhưng lần này Sơ Thanh lại ngăn cha mình lại: ͏ ͏ ͏
- Để Sơ Thanh ở đây, Phá Hiểu thúc nói không có chuyện gì. ͏ ͏ ͏
- Vậy nếu có chuyện thì sao? Không thể chữa khỏi được thì sao? ͏ ͏ ͏
Cha của Sơ Thanh nghiêm khắc hỏi. ͏ ͏ ͏
Sơ Tình ngẩng đầu nhìn cha, lúc này ánh mắt cô trong veo, không có một chút mê muội, cũng không có bất cứ nhân tố điên cuồng nào, phảng phất như trở về thời điểm trước khi rèn sắt. ͏ ͏ ͏
Cha của Sơ Thanh sững sờ khi nhìn thấy đôi mắt của Sơ Tình. ͏ ͏ ͏
Sau đó Sơ Tình cất tiếng, giọng đầy quyết tâm: ͏ ͏ ͏
- Nếu em trai xảy ra chuyện, từ nay về sau con sẽ không rèn sắt nữa, nỗ lực tu luyện, bảo vệ em trai. ͏ ͏ ͏
Cha của Sơ Thanh hoàn toàn sững sờ, ngay cả mẹ của Sơ Thanh cũng nhìn Sơ Tình một cách khó tin. ͏ ͏ ͏
Sơ Tình - người yêu rèn đúc như sinh mệnh, thật sự nói sẽ từ bỏ nghề rèn? ͏ ͏ ͏
Nhưng không đợi họ lấy lại tinh thần, Tiêu Tiểu Mặc đã thở hổn hển chạy tới. ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy vẻ khác thường của Sơ Tình, cô lập tức giữ lấy Sơ Tình, sau đó ôm cô bé nói: ͏ ͏ ͏
- Đừng ép bản thân, còn có chị ở đây. ͏ ͏ ͏
Sơ Tình ôm Tiêu Tiểu Mặc, gọi một tiếng Tiêu tỷ liền ngất xỉu. ͏ ͏ ͏
Đưa Sơ Tình đi nghỉ ngơi xong, Tiêu Tiểu Mặc nói với cha mẹ của Sơ Thanh: ͏ ͏ ͏
- Hai người làm cha mẹ kiểu gì vậy? Rèn sắt là sinh mạng của Sơ Tình, các người không cho con bé rèn sắt, chẳng phải là muốn mạng của nó hay sao? ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, tinh thần của Sơ Tình vừa rồi đang trên đà suy sụp, nếu như không phải Tiêu Tiểu Mặc đã tới, rất có thể cô ấy sẽ bạo phát. ͏ ͏ ͏
Không có sự thay đổi nào là dễ dàng, đặc biệt là chuyện rèn sắt, bản thân Giang Tả cũng phải mất rất nhiều thời gian. ͏ ͏ ͏
Giác ngộ một lần là tốt, nhưng một khi buộc phải từ bỏ thứ mình yêu thích thì sẽ là một nỗi đau không thể nguôi ngoai. ͏ ͏ ͏
Cha mẹ Sơ Thanh sững sỡ, có phần hơi xấu hổ. ͏ ͏ ͏
Nhưng họ chưa kịp nói gì, Tiêu Tiểu Mặc đã tiếp tục: ͏ ͏ ͏
- Cũng đừng nghĩ đến việc đưa Sơ Thanh đi. ͏ ͏ ͏
- Nhưng ở lại đây sẽ không thể chữa trị được cho nó. ͏ ͏ ͏
Cha của Sơ Thanh nói. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc nhìn hắn: ͏ ͏ ͏
- Vậy đưa đi thì có thể chữa trị được sao? ͏ ͏ ͏
- Thế chỗ này thì có thể chữa trị được chắc? ͏ ͏ ͏
Cha của Sơ Thanh hùng hổ hỏi. ͏ ͏ ͏
- Ít nhất ở đây chưa nói không thể trị, còn bên kia thì đã phán tử hình rồi đúng không? ͏ ͏ ͏
- Cô... ͏ ͏ ͏
Lúc này, mẹ của Sơ Thanh ngăn cản chồng rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Thôi được rồi, tin họ một lần đi. Ít nhất Sơ Thanh không gặp nguy hiểm về tính mạng. ͏ ͏ ͏
Cha của Sơ Thanh khó chịu, cuối cùng ngồi ở một bên nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi ở đây chờ, các người cứ tin đi. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc không quan tâm đến hắn, sau khi mẹ của Sơ Thanh đỡ Sơ Tình đi thì nói với Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu đại lão, tôi đã sử dụng dịch vụ chuyển phát nhanh siêu tốc của anh một lần, sau này sẽ đền bù lại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không ngẩng đầu, có điều vừa nãy khi Sơ Tình nói ra những câu đó, hắn có chút kinh ngạc. ͏ ͏ ͏
Còn đối với những gì Tiêu Tiểu Mặc nói, hắn hoàn toàn không muốn trả lời. ͏ ͏ ͏
Đối phương dùng cũng dùng rồi, cũng đã nói sẽ bù lại, hắn còn cần trả lời gì nữa? ͏ ͏ ͏
Nói gì cũng là vô nghĩa. ͏ ͏ ͏
Còn chẳng bằng tập trung làm trận pháp. ͏ ͏ ͏
Thấy sự việc đã được giải quyết, Mặc Ngôn đến gần nhìn Phá Hiểu và nói: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu đại lão, có thể chữa trị cho Sơ Thanh sớm một chút được không? Tôi cảm giác sự biến đổi của Sơ Tình... Không ổn định cho lắm, ngộ nhỡ chút nữa cô ấy không nhịn được nổi điên rồi đánh tôi thì biết làm sao? ͏ ͏ ͏
Trên thực tế, cô là người yếu nhất ở đây, dù kỹ năng chạy trốn thì vô cùng lợi hại. ͏ ͏ ͏
Nhưng đối mặt với Sơ Tình điên cuồng kia, sức mạnh của mộng yểm liền cảm giác có phần yếu ớt. ͏ ͏ ͏
Mộng Yểm Không Gian có thể kéo người tiến vào, nhưng Không Gian nhằm vào người bình thường, còn đối với kẻ điên thì gần như không thể trói buộc. ͏ ͏ ͏
Tốc độ của cô đúng là khá nhanh, nhưng góc ném búa của Sơ Thanh đặc biệt chuẩn xác. ͏ ͏ ͏
Cô đã từng được nếm mùi đau khổ rồi. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả chỉ đáp lại hai từ: ͏ ͏ ͏
- Không rảnh. ͏ ͏ ͏
Lúc này, mẹ của Sơ Thanh nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi có thể lau sạch vết thương cho con trai tôi được không? ͏ ͏ ͏
Chuyện đều đã vậy, bà cũng chỉ có thể thỏa hiệp, biết đâu thật sự có hy vọng thì sao? ͏ ͏ ͏
- Không, chạm vào một chút cũng không được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa dứt lời, Tiêu Tiểu Mặc liền kéo tất cả mọi người đi, ban nãy mọi người đứng cạnh hắn quá gần. ͏ ͏ ͏
Thiếu chút nữa thì xong rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó tất cả đều ra ngoài, chỉ có cha của Sơ Thanh ở lại theo dõi. ͏ ͏ ͏
Chuyện này không ai dị nghị, miễn là không ai quấy rầy Phá Hiểu là được. ͏ ͏ ͏
Sau khi mọi người đi ra ngoài, cha của Sơ Thanh nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi không quan tâm cậu dùng cách gì khiến họ làm như vậy, bây giờ tôi chỉ muốn hỏi, cậu thật sự có cách chữa trị sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì, tiếp tục làm việc với tài liệu. ͏ ͏ ͏
Cha của Sơ Thanh cau mày: ͏ ͏ ͏
- Ra giá đi, bao nhiêu tiền cũng được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vẫn không nói chuyện. ͏ ͏ ͏
- Tôi không cần phải thành công 100%, chỉ cần có hy vọng, miễn là có thể chữa khỏi được. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả mới ngẩng đầu. ͏ ͏ ͏