Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 482

Chương 482
Thủy Lạc mặt không chút thay đổi nói: ͏ ͏ ͏
- Không thể, điều này là không thể, làm sao có thể thế được, trời đất, trời đất, cái gì thế này... Mấy câu linh tinh tương tự vậy. ͏ ͏ ͏
Hi Lợi Nhĩ: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngài không có việc gì chứ? ͏ ͏ ͏
Thủy Lạc đảo mắt liếc Hi Lợi Nhĩ một cái, nói: ͏ ͏ ͏
- Đấy là lời của đại sư, hắn còn bảo, nói gì cũng phải cho hắn nghiên cứu cái trận pháp này. ͏ ͏ ͏
Kêu là chỉ cần sờ soạng được tới bề ngoài của trận pháp, trình độ của hắn sẽ có cơ hội tăng vọt. ͏ ͏ ͏
Hi Lợi Nhĩ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Thật sao, Y Y tiểu thư quen được một người lợi hại như vậy? ͏ ͏ ͏
Thủy Lạc cũng khó hiểu: ͏ ͏ ͏
- Nếu nha đầu kia mời được một người như vậy thì ta cũng không quan tâm, dù sao nó cũng rất có mặt mũi. ͏ ͏ ͏
Nhưng ta nghe nói lần này là một người quen cùng vai vế của nó, cho nên ta không thể hiểu được. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, mọi thứ về trận pháp là chân thật, chuyện lạ năm nay đúng là cực kỳ nhiều. ͏ ͏ ͏
Hi Lợi Nhĩ không trả lời, vì cô ấy cũng không thể hiểu những điều này. ͏ ͏ ͏
Thủy Lạc nhìn vào trận pháp, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Cô đã liên hệ với họ chưa? Khi nào họ sẽ qua đây độ kiếp? ͏ ͏ ͏
Hi Lợi Nhĩ nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi vừa gọi điện hỏi thăm. Là người đàn ông kia tiếp điện thoại, nói sẽ đến vào buổi trưa. ͏ ͏ ͏
Thủy Lạc thở dài, thành công hay thất bại chính là lúc này, nhưng cô không chắc chắn chút nào. ͏ ͏ ͏
Luôn có cảm giác như mọi thứ đều thật liều lĩnh. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả đã trở về nơi ở của mình, hắn vừa nhận được cuộc gọi từ Hi Lợi Nhĩ và bên kia đã báo địa chỉ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vốn định cho người tới đón Tô Kỳ, bởi vì hắn không đi được nên lo lắng Tô Kỳ sẽ bị lạc. ͏ ͏ ͏
Nhưng nghĩ lại, có lẽ nói vậy sẽ bị Tô Kỳ đánh cho một trận mất. ͏ ͏ ͏
Rốt cuộc Tô Kỳ chỉ không thích hợp làm người dẫn đường, chứ không phải đồ mù đường. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mở cửa, thấy Tô Kỳ đang nằm trên sô pha nhìn mình. ͏ ͏ ͏
- Em đang làm gì vậy? Không làm quen với tu vi nữa sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
- Quen rồi, giờ em cảm thấy rất tốt. Đang chờ anh về, mau tới đây ngồi cạnh em đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngồi dậy vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, cười nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả có chút kinh ngạc ngồi xuống, chuyện làm quen này có vẻ nhanh, thiên tài đều là như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thực sự là một thiên tài? ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, hắn vẫn tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Làm quen với tu vi có thể nhanh như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải nhanh thế hả? Từ bé đến lớn em đều như này mà. ͏ ͏ ͏
Có điều trước kia lúc tế tự, mỗi lần sư tỷ thấy em đều đen mặt, em còn tưởng chị ấy tức giận vì hai năm liền em mới trở về. ͏ ͏ ͏
Sau này em mới phát hiện ra là tư thái thiên tài này của mình đã kích thích chị ấy. ͏ ͏ ͏
Nói rồi Tô Kỳ liền bật cười, cười cực kỳ vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đột nhiên cảm thấy Tĩnh Nguyệt cũng không dễ dàng gì, một người đã có bạn trai và lười tu luyện nhưng tu vi vẫn chỉ thua mình một chút, làm sao cô ấy có thể vui vẻ được. ͏ ͏ ͏
Lúc đầu có lẽ cô ấy rất lo lắng, sư muội không chịu tu luyện thì năng lực sẽ giậm chân tại chỗ, cuối cùng trở thành kẻ bình thường. Nhưng đang giữ cách nghĩ này thì bỗng phát hiện cô em không tu luyện của mình vẫn có tu vi không thua kém mình là mấy, sắc mặt tự nhiên sẽ không tốt. ͏ ͏ ͏
Lo lắng tốn công. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dựa vào người Giang Tả ăn cơm, không có chút cảm giác khẩn trương nào của người sắp độ kiếp. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đang giả vờ à? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đáp lại: ͏ ͏ ͏
- Cái gì cơ? ͏ ͏ ͏
- Em có khẩn trương khi sắp độ kiếp không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gắp thức ăn nói: ͏ ͏ ͏
- Anh sờ ngực em xem tim đập có nhanh không là biết. ͏ ͏ ͏
Giang Tả “...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dựa vào ngực Giang Tả, nói: ͏ ͏ ͏
- Em không lo lắng, cũng không căng thẳng, bởi vì dù có nói gì em cũng phải trở về ở bên cạnh anh. ͏ ͏ ͏
Nếu không, một ngày nào đó anh quên em thì biết làm sao giờ... ͏ ͏ ͏
Giang Tả đem đồ ăn nhét vào trong miệng Tô Kỳ, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Ăn phần của em đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bất mãn ngâm nga: ͏ ͏ ͏
- Hừ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏
- Anh sẽ không để em rời xa anh. ͏ ͏ ͏
- Vậy nếu một ngày nào đó em giống như sư tỷ, biến thành dáng vẻ của Thánh nữ, anh còn nhận ra em không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đột nhiên hỏi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nheo mắt lại, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏
- Không. ͏ ͏ ͏
Phải, hắn không thể, không thể làm được. ͏ ͏ ͏
Người từng vô cùng mạnh mẽ như hắn, vẫn không thể phát hiện ra Cửu Tịch chính là Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Ở thế giới trước kia, không ai có thể dùng toàn lực đỡ được một chiêu của hắn, nhưng kẻ cường đại tới mức này lại chưa từng phát hiện người vẫn luôn một mực ở bên cạnh mình chính là vợ của mình. ͏ ͏ ͏
Ngay cả khi cô ấy ở cùng mình vô số năm, vẫn như cũ không hề phát hiện. ͏ ͏ ͏
Đối mặt với đủ mọi chuyện từ kiếp trước, Giang Tả không thể nói ra câu sẽ nhận được Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Bởi vì hắn không thể làm được điều đó. ͏ ͏ ͏
- Hừm, vậy nếu em không nói, có phải anh sẽ quên em không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hung hãn cắn một miếng đồ ăn, coi chúng như là Giang Tả. ͏ ͏ ͏
- Sai rồi, cho dù thời gian trôi qua bao lâu, anh cũng sẽ không quên. Cho dù có thật sự quên, chỉ cần người thật xuất hiện trước mắt, anh vẫn lập tức có thể nhớ ra tất cả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nghiêm túc nói. ͏ ͏ ͏
Kiếp trước, chỉ cần Tô Kỳ nói cô là ai, Giang Tả sẽ không bao giờ xuống tay. ͏ ͏ ͏
Hắn nhớ tất cả mọi thứ về Tô Kỳ, ngay cả khi nghi ngờ Cửu Tịch là Tô Kỳ, hắn cũng không bao giờ chọn giết Cửu Tịch một lần nữa. ͏ ͏ ͏
Nhưng cô chưa từng nói ra, rốt cuộc là vì sao? ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất