Chương 483
- Còn muốn em xuất hiện trước mặt anh? Anh không đi tìm em sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả do dự một lúc, cuối cùng hỏi: ͏ ͏ ͏
- Nếu em đổi thành một bộ dạng khác mà anh lại không thể nhận ra thì em sẽ làm gì? ͏ ͏ ͏
- Nhất định phải đợi đến khi anh nhận ra, vợ mình còn không thể nhận ra nổi thì ly hôn luôn đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không chút do dự nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy nếu đã ly hôn rồi thì sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nghe thấy lời nói của Giang Tả, quay đầu tò mò nhìn hắn, sau đó hỏi: ͏ ͏ ͏
- Ý của anh là gì? ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Tô Kỳ rất nghiêm túc, cô không thích chuyện ly hôn, đặc biệt khi người đưa ra chủ đề là Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Cô còn lâu mới ly hôn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả để Tô Kỳ dựa vào người mình một lần nữa, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Đừng nghĩ nhiều. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ do dự lên tiếng: ͏ ͏ ͏
- Em không biết, em chưa từng nghĩ đến chuyện này, cũng không thể tiếp nhận được những chuyện như vậy. ͏ ͏ ͏
Tưởng tượng đến việc anh sẽ có những người phụ nữ khác, em liền vô cùng khó chịu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả xoa đầu Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy đừng nghĩ nữa. ͏ ͏ ͏
Nhưng Tô Kỳ nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Nếu như lúc đó anh chưa thích người khác, nhất định em sẽ không giấu diếm. Em sẽ xuất hiện bên cạnh anh đầu tiên, nói với anh, em muốn cùng anh ở một chỗ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả sững sờ, không muốn nghĩ thêm gì nữa. Hắn cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đừng suy diễn lung tung, ngày đó vĩnh viễn sẽ không bao giờ tới đâu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ quay đầu nhìn Giang Tả, sau đó duỗi ngón út nói: ͏ ͏ ͏
- Hứa đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vui vẻ móc ngón út với Tô Kỳ và nói: ͏ ͏ ͏
- Ngoéo tay. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức bảo: ͏ ͏ ͏
- Ngoéo tay rồi hứa trăm năm không được thay đổi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười nói: ͏ ͏ ͏
- Em có thể thêm mấy vạn chữ nữa. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Ngoéo tay, thắt cổ, nếu Tô Kỳ không thay đổi, Giang Tả cũng không được thay đổi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế có phải anh hơi thiệt không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ôm chặt Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Không thiệt, bởi vì Tô Kỳ đời này, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng sẽ không bao giờ thay đổi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ở, Tô Kỳ không thay đổi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không ở, Tô Kỳ cũng sẽ không thay đổi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ôm Tô Kỳ, trong lòng thở dài, cho nên kiếp trước hắn giết chết cô như thế, cô vẫn không rời đi đúng không? ͏ ͏ ͏
Thật ra, kiếp trước, chỉ cần Cửu Tịch không tới quấy rầy hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy Cửu Tịch. ͏ ͏ ͏
Nếu địa điểm đã bị Cửu Tịch chiếm, hắn có thể đi đường vòng. ͏ ͏ ͏
Tiếc là Cửu Tịch chưa bao giờ từ bỏ việc làm hắn chán ghét. ͏ ͏ ͏
Tới giờ nhắc lại vẫn cảm thấy ghê tởm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đỡ Tô Kỳ dậy: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, chuẩn bị độ kiếp thôi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngồi sang một bên, tiếp tục cầm đồ lên ăn: ͏ ͏ ͏
- Mới sáng thôi mà, không phải nói giữa trưa mới qua sao. Hơn nữa hiện tại em đang ở trạng thái cao điểm, không thể tốt hơn được nữa đâu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn về phía Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Hay là chúng ta... ͏ ͏ ͏
- Không được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả trực tiếp nói. ͏ ͏ ͏
Không quan tâm Tô Kỳ định nói gì, Giang Tả nhất định sẽ không đồng ý, giọng điệu hỏi thăm kiểu kia vừa nghe đã thấy yêu cầu của cô không tốt đẹp gì. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bĩu môi: ͏ ͏ ͏
- Em còn chưa nói hết, anh đã bảo không được. ͏ ͏ ͏
Ý của em là, hay chúng ta ra ngoài tản bộ đi. Nhất định là anh nghĩ lung tung rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: “...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Chỗ Sơ Thanh bên kia... ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh đang an tĩnh nằm trên ván gỗ, đột nhiên vết thương trên người phát ra một tia sáng yếu ớt. ͏ ͏ ͏
Ánh sáng vừa xuất hiện, Sơ Thanh cũng cảm thấy đau đớn theo. ͏ ͏ ͏
- Ôi, đau quá. ͏ ͏ ͏
Mẹ của Sơ Thanh đến ngay lập tức và nói: ͏ ͏ ͏
- Chuyện gì đã xảy ra? Con trai, con đau lắm sao? ͏ ͏ ͏
Nói rồi bà suýt chút nữa chạm vào Sơ Thanh nhưng kịp thời dừng lại. ͏ ͏ ͏
Lúc này đám Mặc Ngôn đã đi đến. Mặc Ngôn không nhịn được nói: ͏ ͏ ͏
- Chắc là đau do vết thương phát sáng trên người, cho nên cô không cần hỏi... ưm... ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bịt miệng Mặc Ngôn, trong lòng thở dài, cô đặc biệt nghi ngờ không hiểu vì sao Mặc Ngôn vẫn chưa bị đánh chết. ͏ ͏ ͏
Không biết nhìn tình hình sao? ͏ ͏ ͏
Cứ để cô phải thành người cứu mạng. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Lục Nguyệt Tuyết nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng là đau do miệng vết thương, nhưng vết thương của Sơ Thanh không có vấn đề lớn gì. Tôi đã kiểm tra qua rồi. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết khó có lúc mở miệng nói nhiều như vậy, hôm nay xa xỉ một lần. ͏ ͏ ͏
Đám Xích Huyết Đồng Tử đều ngạc nhiên. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tiêu Tiểu Mặc nói: ͏ ͏ ͏
- Thứ phát sáng này là gì? ͏ ͏ ͏
- Căn cơ. ͏ ͏ ͏
Cha của Sơ Thanh cau mày nói: ͏ ͏ ͏
- Một phần ánh sáng rất có thể là căn cơ thể chất của Sơ Thanh. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa ánh sáng này đang bị rút ra, rất có thể nó đang muốn mang căn cơ đi. ͏ ͏ ͏
Khuôn mặt của cha Sơ Thanh đầy vẻ lo lắng, đối phương làm con trai hắn bị thương, hủy hoại căn cơ còn muốn cướp đoạt nó. ͏ ͏ ͏
Chết tiệt. ͏ ͏ ͏
- Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh... . ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh hét lên một tiếng, ánh sáng kia sắp sửa phá cơ thể mà xuất ra ngoài. ͏ ͏ ͏
- Để tôi gọi điện cho Phá Hiểu đại lão. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc run rẩy lấy điện thoại ra, bấm số mà không thể nhấn nổi. ͏ ͏ ͏
Nếu xảy ra chuyện với Sơ Thanh thì biết làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏
Lúc này một bàn tay bỗng đặt trên vai cô. ͏ ͏ ͏
Là cha của Sơ Thanh: ͏ ͏ ͏
- Bình tĩnh một chút. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc gật đầu, nhanh chóng kết nối được cuộc gọi: ͏ ͏ ͏
- Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc lo lắng kêu lên: ͏ ͏ ͏
- Không gọi được. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
- Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ không tệ như chúng ta nghĩ. Chắc Phá Hiểu đạo hữu đang có việc bận khác. ͏ ͏ ͏
Lúc này, cha của Sơ Thanh nghiêm chỉnh nói: ͏ ͏ ͏
- Có thể mọi người đã bị lừa. Bây giờ tôi cần cố gắng phong ấn căn cơ cho Sơ Thanh. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc muốn ngăn lại, nhưng mẹ của Sơ Thanh lắc đầu với cô. ͏ ͏ ͏
Bây giờ không phải lúc. ͏ ͏ ͏
Có điều cha của Sơ Thanh cũng không hề động đến Sơ Thanh, vậy nên Tiêu Tiểu Mặc không kiên trì nữa. ͏ ͏ ͏