Chương 501
Đúng lúc này, Tô Kỳ bùng phát sức mạnh khác hẳn bình thường, luồng sức mạnh đó trực tiếp giáng vào Thiên kiếp, khiến Thiên kiếp tan biến ngay lập tức. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Thiên kiếp cũng biến mất, kiếp vân cũng tiêu tan, Tô Kỳ thành công thăng lên Tam giai. ͏ ͏ ͏
Nhưng Tô Kỳ hoàn toàn không quan tâm đến những thứ này, cô cần chắc chắn rằng Giang Tả vẫn ổn. ͏ ͏ ͏
Thiên kiếp biến mất, các Nguyên tố cuồng bạo đến nhanh mà đi cũng nhanh, bây giờ Đông Thủy đảo đã không còn lại đến một nửa, căn bản đều bị chìm xuống. ͏ ͏ ͏
Trong Nguyên tố Tầng Diện, Hỏa Nguyên tố đại quân mang vẻ mặt chết lặng và yếu ớt. ͏ ͏ ͏
Ban nãy chúng nó đều nghĩ mình phải chết rồi. ͏ ͏ ͏
Đối phương thật sự đã mời Lôi minh quân tới, xem ra lần sau nó cũng phải đi mời. ít nhất sẽ không bị đánh thành như vậy. ͏ ͏ ͏
Giờ chạy là thượng sách. ͏ ͏ ͏
Phía biển xa nhìn không thấy rõ, người thanh niên yếu ớt tỉnh dậy, phun ra một ngụm máu. ͏ ͏ ͏
Trong mắt hắn mang theo nỗi sợ hãi không gì sánh được: ͏ ͏ ͏
- Đồ điên, đồ điên khùng!! ͏ ͏ ͏
May mà hắn kịp thời chạy trốn, tuy nhiên bị thương rất nặng, trong thời gian ngắn không thể ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Nếu không rất có thể sẽ trọng thương và tử vong. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả cũng đã tỉnh lại, việc thăng cấp của hắn chắc là đã thành công. ͏ ͏ ͏
Nhưng điều này không quan trọng. ͏ ͏ ͏
Khoảnh khắc tỉnh dậy, hắn cảm thấy thế giới quay cuồng. ͏ ͏ ͏
Như thể ngay lập tức sẽ tiếp tục ngất xỉu vậy. ͏ ͏ ͏
Hắn cố gắng muốn giữ tỉnh táo cũng không thể làm được. ͏ ͏ ͏
Lần này có thể nói là lần chấn thương nặng nhất của hắn. ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng lần trước tại Tiên Linh Động Phủ, dù hắn bị trọng thương cũng không thể khiến ý thức biến mất. ͏ ͏ ͏
Nhưng lần này, ý thức hắn luôn cho rằng vô cùng mạnh mẽ đang muốn bắt đầu yên lặng. ͏ ͏ ͏
Giờ hắn muốn triệu hoán Hỗn Độn cũng không được. ͏ ͏ ͏
Thậm chí không thể đứng dậy và rời đi. ͏ ͏ ͏
Dù Giang Tả có là kẻ như nào, lần này hắn thực sự không thể giữ được sự tỉnh táo. ͏ ͏ ͏
Trận pháp xung quanh cũng đã biến mất, hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong giấc ngủ nên cứ kiên trì như vậy. ͏ ͏ ͏
Phải kiên trì khôi phục một chút, ít nhất để Hỗn Độn đi ra bảo vệ cho mình. ͏ ͏ ͏
Hắn nằm trên mặt đất, nhắm mắt, cố gắng từ từ phục hồi. ͏ ͏ ͏
Bởi vì lúc này hắn không còn sức để ngồi, cũng không còn sức để mở mắt, điều duy nhất hắn có thể làm là giữ lấy sự tỉnh táo. ͏ ͏ ͏
Nhưng không đợi đủ sức triệu hoán Hỗn Độn, Giang Tả đã cảm thấy mình bị ôm. ͏ ͏ ͏
Cảm giác được một luồng khí tức quen thuộc, ngay sau đó Giang Tả liền hoàn toàn bất tỉnh. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Khi Giang Tả tỉnh dậy, hắn phát hiện mình thực sự đang ở giữa đại dương bao la, và vết thương đã tốt hơn trước. ͏ ͏ ͏
Mặc dù hắn cảm thấy tinh thần mình sẽ nhanh chóng phục hồi, nhưng phục hồi nhanh như vậy thì không đúng lắm. ͏ ͏ ͏
Không biết hắn đã ngủ bao lâu, nhưng hắn sẽ thức dậy ngay khi bình phục. ͏ ͏ ͏
Tuyệt đối không để mình ngủ quá lâu. ͏ ͏ ͏
Lúc này mới tỉnh dậy tức là đã lâu không ngủ. ͏ ͏ ͏
Khi Giang Tả liếc mắt nhìn quanh, hắn mới thấy Tô Kỳ đang ngồi bên cạnh, hai mắt hoe đỏ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vô thức nói: ͏ ͏ ͏
- Em khóc sao? ͏ ͏ ͏
- Không phải khóc, anh chết thì cứ chết, sao em lại phải khóc? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tuy nói vậy nhưng giọng nói lại mang theo sự nghẹn ngào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngồi dậy ôm Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Anh xin lỗi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ôm chặt Giang Tả, nghẹn ngào nói: ͏ ͏ ͏
- Em không muốn nghe anh nói xin lỗi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả suy nghĩ một chút, sau đó thử nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy thì, anh yêu em? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vẫn lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Em muốn anh mạnh khỏe. ͏ ͏ ͏
Khi Tô Kỳ nhìn thấy Giang Tả nằm trên mặt đất, cô không còn biết bản thân đang suy nghĩ điều gì. ͏ ͏ ͏
Nếu Giang Tả cứ thế bỏ mặc cô mà đi, cô không biết mình sẽ ra sao nữa. ͏ ͏ ͏
Cảm giác giống như cả bầu trời sụp đổ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng biết lần này hắn liều lĩnh, nhưng cơ hội kia ngàn năm mới có một, hắn không thể từ bỏ. ͏ ͏ ͏
Người đó sẽ luôn nhìn chằm chằm vào Tai Ách trên người Tô Kỳ, để một người như vậy tồn tại, Giang Tả không chịu nổi. ͏ ͏ ͏
Dù phải trả giá bằng trọng thương, hắn cũng phải để đối phương biết cái gì gọi là đau, cái gì gọi là xót. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả mới an ủi Tô Kỳ, sau đó xem xét tình hình xung quanh. ͏ ͏ ͏
Hắn thấy mình đang ngồi trên lưng Hỗn Độn, còn Hỗn Độn thì đang bay trên biển. ͏ ͏ ͏
Giang Tả kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đi đâu đây? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vẫn ôm chặt Giang Tả. ͏ ͏ ͏
- Lúc đó em sợ quá, chỉ muốn đưa anh trở về tìm sư phụ nên cũng không biết giờ đang bay đến đâu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tò mò: ͏ ͏ ͏
- Vậy sao anh lại không có việc gì? ͏ ͏ ͏
Hắn biết thương thế của mình, trừ phi có sức mà luyện đan, nếu không sẽ không thể khôi phục nhanh như vậy. ͏ ͏ ͏
- Đan dược mà sư phụ đưa, em cho anh ăn rồi. ͏ ͏ ͏
Đó là đan dược mà sư phụ của cô đã vất vả rất lâu mới có được. ͏ ͏ ͏
Nghe nói cho dù bị thương nặng cỡ nào, thậm chí chỉ còn lại bộ não, nhưng chỉ cần hơi thở vẫn còn, đan dược này liền có thể giúp người uống khôi phục lại trạng thái ban đầu. ͏ ͏ ͏
Ngay cả Thánh nữ cũng không có loại đan dược này. ͏ ͏ ͏
Vô cùng quý giá. ͏ ͏ ͏
Nhưng khi cho Giang Tả ăn, Tô Kỳ không có chút hối hận nào. ͏ ͏ ͏
Thậm chí còn muốn có thêm vài viên nữa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì mà thử cố gắng cảm nhận dược lực trong cơ thể của mình. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng hắn cũng xác định. ͏ ͏ ͏
Là Tố Tạo Đan. ͏ ͏ ͏
-------------