Chương 566
Tuy nhiên, tất cả những gì bọn họ bán là cổ vật chân chính từ viễn cổ chiến trường, chưa kể những thứ khác, tóm lại sẽ không thiệt. ͏ ͏ ͏
Viễn cổ pháp bảo, có một số thứ luôn khác biệt, tác dụng của chúng cũng đặc biệt. ͏ ͏ ͏
Một đạo sĩ trung niên tình cờ đi ngang qua, thấy cảnh tượng này liền xạm mặt lại, mọi người bây giờ làm sao thế? ͏ ͏ ͏
Sao ai nấy đều đi cướp việc của hắn vậy? ͏ ͏ ͏
Đạo sĩ tính toán một chút, cuối cùng thở dài: ͏ ͏ ͏
- Là duyên hay là nghiệt đây, đại gia nhà hắn... ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Sau khi Giang Tả rời đi, liền trực tiếp trở về nhà, hắn cần phải luyện dược. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa TV mới nên được lắp đặt. ͏ ͏ ͏
Cũng may là trước kia hắn từng lắp, lần này lắp cái mới cũng không có áp lực hay vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả mở TV lên thử, thấy không có vấn đề gì liền tắt đi. ͏ ͏ ͏
Về phần chiếc TV cũ, trước cứ để trong không gian trữ vật đã. ͏ ͏ ͏
Làm xong tất cả những thứ này, Giang Tả định đi ra ngoài ban công cho Hồng Thự ăn. ͏ ͏ ͏
Nhưng khi hắn bước ra ban công mới nhớ, mấy đứa đó còn đang bị nướng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đứng trên ban công nhìn một đống pháp bảo, sau đó hắn nghe thử một chút, phát hiện không có âm thanh nào phát ra. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng hắn lắc đầu, vậy chờ chín rồi nói sau. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Hôm nay, Kiếm Thập Tam từ bên ngoài trở về, sau khi độ kiếp hắn đã dành một khoảng thời gian để điều tức, bây giờ về cơ bản không có vấn đề gì lớn. ͏ ͏ ͏
Hiện tại hắn đã đường đường chính chính là một cao thủ Bát giai Vấn đạo thực sự. ͏ ͏ ͏
Sau khi đạt tới Bát giai, hắn định nói ngay với sư muội của mình. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, hôm nay khi hắn đến nơi ở của Nguyệt Tịch, Huyền Vũ lại nói Nguyệt Tịch bị hắn chọc tức nên đã bế quan. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam hoàn toàn không hiểu: ͏ ͏ ͏
- Ta không chọc tức sư muội, vì sao sư muội lại giận ta? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn nghĩ có thể là Huyền Vũ đã hiểu nhầm. ͏ ͏ ͏
Dù gì thì Huyền Vũ vẫn còn nhỏ. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ thề son sắt nói: ͏ ͏ ͏
- Nhất định là thật. Lúc đó Lão Thất rất tức giận. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vậy lúc đó sư muội nói gì? ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ suy nghĩ một chút rồi đáp: ͏ ͏ ͏
- Hình như là nói, sư huynh mà tới, nói cho hắn biết ta bế quan. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam khó hiểu: ͏ ͏ ͏
- Cái này không phải là một câu nói trong lúc tức giận mà nhỉ? Chẳng lẽ là sư muội thật sự bế quan? Có thể do lúc đó quá vội, cho nên ngươi hiểu lầm rồi? ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Có chút không xác định được, hỏi: ͏ ͏ ͏
- Có phải thế thật không? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Chắc chắn là thế. Dù sao ta không chọc tức sư muội, cũng không có chuyện gì xảy ra. Nếu thật sự chọc tức sư muội, cô ấy nhất định sẽ nhờ ngươi nói với ta rằng không muốn gặp ta. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ chợt hiểu ra: ͏ ͏ ͏
- Xem ra là vậy, thế Lão Thất thật sự bế quan? Vậy ta càng phải trông coi. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam do dự một chút, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Vừa nãy ta thấy ngươi đang âm thầm tu luyện, cũng sắp đột phá, hay là để ta tới đây canh giữ cho sư muội? ͏ ͏ ͏
Đừng lo lắng, tu vi của ta đã là Bát giai Vấn đạo, nhất định sẽ bảo vệ được sư muội. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Đối với Kiếm Thập Tam, Huyền Vũ vẫn có thể tin tưởng được, người này đối với Lão Thất vẫn rất tốt, nhất định sẽ không làm hại Lão Thất. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy ta về nhé. Nhưng nếu như Lão Thất xảy ra chuyện, ta sẽ không cho ngươi bảo vệ Lão Thất nữa đâu. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Huyền Vũ bò lên trời. ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy Huyền Vũ bò đi, Kiếm Thập Tam không nói gì mà lẳng lặng đứng bên ngoài. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch ở bên trong tỏ vẻ bất lực, tiểu tỷ tỷ nhà cô sớm muộn gì cũng bị bán đi, lúc bán đi có khi còn giúp người khác đếm tiền. ͏ ͏ ͏
Nhưng nhìn Kiếm Thập Tam đang canh gác bên ngoài, Nguyệt Tịch lại mỉm cười. ͏ ͏ ͏
Đã quyết định rồi, sẽ gửi hắn đi vào ngày mai. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
- Thánh nữ sư tỷ, em vừa kiểm tra và phát hiện ra một điều. Vị trí Kiếm Tu Nhất Mạch gần một điểm được ghi chép trong văn thư của Thánh địa. ͏ ͏ ͏
Tuyết Ngọc cầm cuốn sách nói. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên cầm bản đồ, cau mày: ͏ ͏ ͏
- Nhưng vị trí vẫn chưa rõ, chỉ có thể nói nó ở quanh đó. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đại khái là nơi nào? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Hắc Ám chi địa, m U chi nguyên, Nguyền Rủa chi sơ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không hiểu. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt buông tay: ͏ ͏ ͏
- Chị cũng không hiểu, nhưng vừa nghe đã thấy không phải là nơi tốt. ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó tiện đường nhìn xem, nếu không mở ra, vậy sẽ không có gì. ͏ ͏ ͏
Nói tới đây, Tĩnh Nguyệt lại im lặng một hồi, mới nói: ͏ ͏ ͏
- Chị có ý kiến, lần này tất cả chúng ta cùng đi, vừa lịch lãm vừa kiểm tra kết quả? ͏ ͏ ͏
Y Nhược đột ngột hỏi: ͏ ͏ ͏
- Nếu nhóm chúng ta bị tiêu diệt toàn bộ thì sao? ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Nếu đi như trước, đại khái chỉ chết một hoặc hai, nhưng nếu diệt toàn bộ, như vậy sẽ không còn có Thánh nữ dự khuyết. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải còn có một vị thứ bảy sao? Chỉ cần có Thánh nữ thay thế, vấn đề không lớn. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tĩnh Nguyệt liếc nhìn Tô Kỳ, nói: ͏ ͏ ͏
- Hơn nữa, không có khả năng cả nhóm bị tiêu diệt. ͏ ͏ ͏
Những thứ trên người Tô Kỳ không phải bình thường, muốn diệt toàn bộ là điều cực kỳ khó khăn. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏