Chương 67
- Xem với anh chứ?
Nói ra lời này, Giang Tả liền hối hận, có chút xúc động muốn tự vả miệng.
Tô Kỳ cũng xạm mặt lại, người này còn có tâm tư xem hoạt hình?!
Tóc Tô Kỳ không dài, nhưng cũng không ngắn, vừa tới chừng vai.
Có điều, tóc Tô Kỳ có chút ướt, không đúng, phải nói là toàn thân đều ướt.
Lúng túng hòa giải, Giang Tả mở miệng hỏi:
- Bên ngoài mưa sao?
- Không phải.
Tô Kỳ đi tới, kéo kéo quần áo, nói:
- Là bị tạt nước, may mà hôm nay không mặt đồ trắng, nếu không thì khổ rồi!
Giang Tả cũng kinh ngạc, Tô Kỳ là người tu luyện, lại bị tạt nước? Chẳng lẽ là do quá nhập tâm vào cuộc sống thường ngày, cho nên không cả dùng năng lực thực?
Tô Kỳ đi tới nhà vệ sinh:
- Cầm giúp… em một bộ quần áo, đừng lấy đồ trắng!
Vừa định lạnh lùng, nhưng mở miệng ra lại thành em.
Giang Tả không chút nghĩ, bản năng quay về phòng ngủ lấy đồ, chỉ là vừa đi liền sửng sốt, hắn đang làm gì đây?
Không phải hai người đang cãi nhau, đang chiến tranh lạnh sao?
Cái này không khoa học, hành động tự nhiên như vừa rồi là sao?
Cuối cùng Giang Tả đành thở dài, không suy nghĩ thêm, vào mở tủ lấy quần áo cho Tô Kỳ.
Chẳng qua vừa ra ngoài, lại thấy Tô Kỳ nhìn ngó khắp phòng.
Giang Tả kinh ngạc:
- Em làm gì vậy?
- Nhìn xem có thứ gì không sạch sẽ không?
“…”
- Sao lại có đồ không sạch?
Tô Kỳ gật đầu:
- Nghĩ cũng đúng, sao mà có nhiều thứ không sạch được như thế? Không phải anh nói đang ở công ty sao, sao lại ở nhà rồi?
Tô Kỳ cầm khăn lau óc, đứng ngay trước mặt Giang Tả, trực tiếp cởi quần áo đang ướt sũng ra.
Sau đó, cái gì nên thấy thì Giang Tả đều thấy, không nên thấy thì Giang Tả cũng thấy, nhìn thấy cảnh này, khóe mắt Giang Tả nheo lên.
Dáng người Tô Kỳ rất tốt, trên người không chút thịt thừa, mặc dù tình huống này cũng không có gì đặc biệt, nhưng thực tế Giang Tả đã nhiều năm chưa nhìn qua!
Sau đó hắn liền nhìn chằm chằm Tô Kỳ.
Tô Kỳ nghiêng đầu liếc mắt, có chút mất tự nhiên nói:
- Nhìn em vậy làm gì? Cũng không phải lần đầu nhìn thấy, anh nhìn như vậy, em ngại!
Suy nghĩ một chút, cũng đúng, ở chung mười năm trời, nhìn mãi cũng thành quen.
Tô Kỳ cầm quần áo trên tay Giang Tả, che lại trước người, đến gần Giang Tả, nghi hoặc nói:
- Khai đi, có phải anh làm gì có lỗi với em không? Nếu không sao không xem phim tiếp, lại chạy tới xem em thay đồ?
Giang Tả cười ha ha:
- Đồ bên trong cũng ướt rồi, tiện thay luôn đi!
Nói xong Giang Tả quay người, nhắm mắt làm ngơ với câu hỏi.
Tô Kỳ bĩu môi:
- Ở nhà thì mặc làm gì!
Khóe mắt Giang Tả lập tức giật giật, kỳ quái, đơn giản là không giải thích được.
“Tại sao lại như vậy? Vừa thấy cô ấy liền mềm lòng? Cái này không khoa học, ta quả quyết sát phạt, lạnh lùng vô tình. Có người phụ nữ nào mà không từng giết? Cửu Tịch xinh đẹp như vậy, nói giết liền giết không do dự. Thế nhưng đối mặt Tô Kỳ, ngay cả chút lạnh lùng cơ bản cũng không làm được?”
Giang Tả ngồi thở dài, hắn cảm thấy bản thân cần tĩnh tâm lại.
Cô nam quả nữ, phi, vợ chồng già với nhau, hắn tuyệt đối có thể lạnh nhạt.
Giang Tả hít một hơi thật sâu, tiếp tục xem TV.
Thực ra không chỉ Giang Tả cảm thấy kỳ quái, mà Tô Kỳ cũng cảm thấy kỳ quái, Giang Tả lại không cãi nhau, không chiến tranh lạnh với cô nữa.
Giữa bọn họ, đã không còn ngăn cách.
Một hồi sau, Tô Kỳ thay quần áo xong, lập tức ra ngồi bên cạnh Giang Tả, sau đó nhìn khắp nơi.
Giang Tả nhàn nhạt nói:
- Em tìm gì vậy?
Tô Kỳ cười cười:
- Không có gì, nhất định là gần đây anh không quét nhà nha!
Tô Kỳ sao có thể nói, bản thân đang tìm đơn ly hôn?
Cô rất sợ Giang Tả sẽ nói chuyện này.
Chờ một hồi liền lấy đơn ly hôn ra, cô khóc cũng không ra nước mắt.
Sau đó Giang Tả xem phim, không nói gì thêm, Tô Kỳ cũng yên lặng một hồi:
- Gần đây anh đi lại với cô gái nào sao?
Giang Tả nhàn nhạt nói:
- Đi lại thì có, nhưng không quan hệ, yêu cầu công việc thôi!
- Vậy Hồng Thự là ai?
Tô Kỳ lại hỏi.
Giang Tả nhìn Tô Kỳ, nói:
- Em tự gọi lên sân thượng đi!
Tô Kỳ ngẩn người, kích động nói:
- Anh còn đem về nhà?
Giang Tả nhìn Tô Kỳ như kẻ ngốc.
Bị Giang Tả nhìn như vậy, Tô Kỳ có chút quẫn bách.
Sau đó cô đầy ủy khuất, cuối cùng đành hướng về phía sân thượng, gọi:
- Hồng Thự?
- Cạc?!
Hồng Thự sân thượng lạch bạch đi vào.
Sau đó nghiêng đầu nhìn Giang Tả:
- Cạc?
Giang Tả nhàn nhạt:
- Không phải ta gọi ngươi!
Sau đó Hồng Thự liền quay sang Tô Kỳ:
- Cạc?
Tô Kỳ ngẩn người:
- Cạc?
Hồng Thự:
- Cạc!
Tô Kỳ nhìn Giang Tả:
- Nó có thể hiểu tiếng người?
Giang Tả nhìn Tô Kỳ:
- Nó cạc cạc hai tiếng thôi mà, vậy là hiểu tiếng người sao?
- Nhưng anh không thấy nó rất có linh tính sao?
- Không thì nhặt về nuôi làm gì?
Tô Kỳ lại nhìn Giang Tả, tựa như hạ quyết tâm lớn, sau đó hỏi:
- Anh tin tu chân không? Hoặc là tu tiên, a… đại loại thế…
Giang Tả nhìn Tô Kỳ, bản năng nói:
- Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh…
Tô Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối, khuôn mặt liền xạm lại.
Cô rõ là đã chuẩn bị xong, người này sao lại giỏi làm người câm lặng vậy?
Không thể nói chuyện một chút sao?
Tô Kỳ tức giậm chân, sau đó liền xoay người về phòng.
Giang Tả hơi bất đắc dĩ, Hồng Thự cũng đầy mờ mịt, sau đó Giang Tả đứng lên thả Hồng Thự về lại ao nước, thuận tiện ném cho nó một quả Lê.
Trong phòng, Tô Kỳ nằm trên giường, ôm chăn xụ mặt, cô phát hiện, có vẻ Giang Tả không tin tu tiên.
Chẳng qua mới nằm một hồi, điện thoại của cô lại vang lên.
Là Tĩnh Nguyệt gọi tới.
- Chị, sao rồi?
- Mau quay về, sư phụ đã tra được thứ kia là gì rồi, lần này nha đầu nhà em xong đời rồi!
Tô Kỳ khẽ căng thẳng, lập tức ngồi dậy:
- Sao vậy? Rất nghiêm trọng sao?
Tĩnh Nguyệt nói:
- Không chắc lắm, nhưng sư phụ nói em quay về. Bây giờ em nói với Tả ca của em đi, mấy hôm nay ở cùng chị! Nếu không được, vậy chị tự tới nói với hắn.
Tô Kỳ không vui nói:
- Ngày mai không được sao?
Tĩnh Nguyệt tức giận nói:
- Mấy đứa đã ở với nhau mười năm, mười năm nha, chỉ một đêm thôi. Hơn nữa không phải là tiểu biệt thắng tân hôn sao?!
- Nhưng không phải chị cũng nói, ở xa dễ sinh tiểu tam sao?
- Em không tin Tả ca của em sao?
“…”
Cuối cùng Tĩnh Nguyệt lại nói:
- Nếu không cho em thêm một chút thời gian? Có điều không cãi nhau, không chiến tranh lạnh, không đòi ly hôn sao?
- Không nói với chị nữa!
Vừa nói, Tô Kỳ vừa tắt điện thoại, sau đó liền chuẩn bị quần áo.
------------