Chương 81
Nhìn hình vẽ khiến người khó hiểu, ba người Tiêu Tiểu Mặc trố mắt nhìn nhau, cái gì đây?
Sau đó Giang Tả liền nói một câu khiến đám Tiêu Tiểu Mặc khiếp sợ:
- Phân tích Huyết yêu đại trận.
Đám người có chút không thể tin được.
Tiêu Tiểu Mặc hỏi:
- Tôi nhớ Thánh địa có ủy thác về vấn đề này, sao Tả ca không trực tiếp nhận ủy thác? Chẳng lẽ muốn âm thầm trợ giúp Thánh địa.
Hiện tại, Tiêu Tiểu Mặc có chút tin lời Mặc Ngôn nói, đây là muốn âm thầm hỗ trợ Thánh địa, thuận tiện cưa Thánh nữ.
Giang Tả híp mắt:
- Giúp Thánh địa? Các cô nghỉ nhiều rồi. Nhớ, nếu Thánh địa không phá nổi trận pháp, thì đưa cái này cho bọn họ. Chỉ cần không phải kẻ quá ngu xuẩn, vậy sẽ có thể hiểu được. Không gian nơi đó không giống bình thường, cô phải nghĩ cách chắc chắn để truyền được tin này đi!
Tiêu Tiểu Mặc đáp ứng, có điều, cái này mà còn không phải là giúp Thánh địa?
Đại lão quả nhiên muốn âm thầm giúp đỡ, lúc đó, đưa than sưởi ấm, xa xa tốt hơn dệt hoa trên gấm.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Giang Tả sở dĩ đợi để Thánh địa không phá nổi mới đưa, chính là không muốn dệt hoa trên gấm, hắn chỉ muốn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà thôi.
Cao thủ, đúng là cao thủ!
Hoặc không cho, hoặc phải cho ân tình lớn!
Giao phó xong xuôi, Giang Tả liền rời đi, bản vẽ này không liên quan gì tới bên trong không gian, chỉ là cách phá giải cửa vào mà thôi.
Hắn cũng không muốn Thánh địa vì có bản đồ của hắn mà bình yên qua được.
Giang Tả vừa rời đi, Tiêu Tiểu Mặc lại hỏi:
- Bây giờ xử lý sao? Chẳng lẽ chúng ta cần đích thân đi qua?
Trần Ức nói:
- Không phải Tả ca đã nói sao, chúng ta quá yếu.
Lưu Vũ thở dài:
- Quá yếu mà còn ngày ngày đánh bài, đánh bài thì cũng thôi, lần nào đánh cũng bị đại lão thấy!
Tiêu Tiểu Mặc: “…”
Trần Ức: “…”
Sau đó Trần Ức nói:
- Nếu lúc đó mà không kết nói được, chúng ta không có cách nào gửi đi, bây giờ lại cũng không thể cho luôn được. Đột nhiên cảm thấy, nhiệm vụ này đúng là khó!
Tiêu Tiểu Mặc nói:
- Thực đúng là có chút khó, nhưng một khi thành công, Thánh địa nhất định sẽ cho chúng ta rất nhiều chỗ tốt. Hơn nữa, đối phương cũng nhất định sẽ không quên ơn.
Lưu Vũ nói:
- Chẳng may không thành công thì sao? Vẫn là nên nghĩ nên làm thế nào đi!
Trần Ức nghĩ một chút:
- Rất đơn giản, dùng một cái túi gấm là được!
…
Ngày thứ hai, Giang Tả khôi phục Tiên Thiên nhất khí.
Nhưng hắn cũng không đi nhận ủy thác, mà ra ngoài, tốn công nửa ngày tìm được một đồng xu.
Còn buổi chiều, hắn lẳng lặng ngồi ở nhà, trước mắt chính là đồng xu mới kiếm được.
Ngày mai Giang Tả sẽ vào đại thế, hắn cần đạt tới trạng thái tốt nhất.
Đại chiến giữa Thánh địa và Huyết yêu nhất định sẽ nổ ra, khi đó với một tu sĩ Nhất giai như hắn, cũng không dễ sinh tồn.
Hắn cần “Vận may” tuyệt đối.
Đồng xu trước mắt, chính là chỗ dựa của hắn cho lần này.
Ngày thứ ba, Giang Tả tỉnh lại, rất nhanh hắn liền phát hiện, Tiên Thiên nhị khí đều đã khôi phục.
- Xem ra tới lúc đi rồi, ngày mai cũng là thời điểm Thánh địa giao chiến với Huyết yêu.
Giang Tả không quá chắc phạm vi giao chiến sẽ rộng bao nhiêu, cũng không biết cường độ giao chiến sẽ thế nào.
Nhưng cho hắn hai ngày chuẩn bị, hắn tuyệt đối có thể toàn thân trở ra, thậm chí còn có thể xử lý một số người.
Đương nhiên, thuận tiện phá hoại một chút chuẩn bị của Huyết yêu, để đám người tấn công Huyết yêu được nhẹ nhõm hơn chút.
Trong nhóm chat, ngoại trừ hai người đang trọng thương, ba tên người mới chỉ biết đánh bài, những người đạt tới Nhị giai còn lại, toàn bộ đều tham dự đại chiến.
Có điều đám người này cũng không ngốc, tất cả chỉ ở vòng ngoài kiếm chút tiền thôi, hạch tâm chiến, phải do Thánh địa tự đánh.
Giang Tả tự nhiên cũng không cần nhắc nhở.
Đi tới sân thượng, Giang Tả thấy Hồng Thự đang gặm Lê, sau đó liền đặt thêm mấy quả Lê cho nó.
- Mấy ngày tới ta không ở nhà, ngươi nhớ cẩn thận trông nhà đó, đừng có chạy lung tung.
- Cạc!
Hồng Thự ôm quả, cạc một cái đồng ý.
Không chút thương cảm vì chủ nhân rời đi, đại khái, với nó chỉ có ăn là quan trọng, chủ nhân chỉ là tồn tại cung cấp đồ ăn thôi.
Giang Tả tự nhiên cũng không so đo, sau đó liền dự định rời đi, có điều nghĩ một chút, lại để lại một tờ giấy nhắn.
“Đi sa mạc công tác, không có tín hiệu, đừng lo!”
Sau đó hài lòng đi tới Tận Hữu sơn trang.
Sơn trang đã khôi phục vẻ bình thường, không có ai tới đây canh giữ nữa.
Mất một hồi, Giang Tả liền chạy tới cái tiểu viện kia.
Sau đó trực tiếp biến mất.
Chờ lần nữa nhìn rõ cảnh xung quanh, hắn đã tới bên ngoài cung điện.
Lấy ra đồng xu, Giang Tả bắt đầu đi vòng quanh cung điện, hắn cần một chút thời gian để xác định đại thế nơi này, chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo lúc cần có thể chạy thoát thân.
Vị trí hiện tại của Giang Tả cũng không khác lần trước, cho nên hắn vẫn dự định theo hướng cũ, về phía tòa cùng điện kia.
Vừa đi vào trong, Giang Tả liền thấy hai hàng binh lính.
Chung quanh vẫn đầy sát khí.
Giang Tả một đường đi thẳng về trước, không chút dừng lại, hắn đi hồi lâu, cho tới khi thấy một tấm bia đá, sau bia đá lại không có binh lính.
Tượng đá bên ngoài rất cao, chừng tới năm mét, nhưng tấm bia này nhỏ hơn, chỉ chừng hai mét.
Đương nhiên, quan trọng là trên tấm bia có gì đó.
Rất nhiều sát khí vây quanh, bia đá bị hắc khí bao phủ, nhưng nội dung phía trên lại rõ mồn một.
Chiến Lăng bia, bia tại tứ phương bình, dĩ tử vô hối!
Giờ khắc này, Giang Tả có thể thấy sát khí trên bia dũng động, trong bia như có huyết hải ngập trời bắn ra.
Tựa như cảnh cáo tất cả mọi người, người còn bia còn, người mất bia cũng còn.
Bia này không thể vượt qua, dù là toàn quân bị diệt, bia vẫn còn ở đó!
Trước Chiến Lăng bia, tuyệt không thể cúi đầu, không thể nói dối!
Cảm thụ hết thảy, Giang Tả không khỏi quay đầu nhìn lại.
Hắn phát hiện, lúc này, đám tượng lính đã đổi phương hướng, tất cả đều nhìn về phía hắn.
Tựa như, hắn là địch nhân chung của tất cả!
Giang Tả cũng không sợ hãi, nhưng bia đá đã xúc động tới hắn.
Sau đó Giang Tả liền nói:
- Tôi không có ác ý, chỉ là muốn ra sau xem một chút. Tôi không phải người xâm lăng, cũng sẽ không tạo thành nguy hại cho mọi thứ sau bia. Các vị không nên ngăn tôi.
Sau đó Giang Tả xoay người đi tới sau tấm bia.
Sát khí dũng động, huyết hải lại hiện, như muốn ngăn cản Giang Tả.
Nhưng Giang Tả không chút sợ hãi.
Chẳng qua, hắn vượt qua bia đá, những sát khí kia lại không hề ra tay với hắn!
Vượt qua bia đá, nhìn tới mặt sau, Giang Tả liền hiểu.
Lãnh địa nhân tộc, không cùng tộc ta, giết!
Giang Tả có chút ngạc nhiên, lãnh đại nhân tộc?
Nói cách khác, nếu không phải nhân tộc, đi vào sẽ bị công kích?
Giang Tả không hiểu, nhưng ít nhất đối phương sẽ không có ác ý với nhân tộc!
Sau bia đá, Giang Tả liền nhìn thấy một cái thang, đi qua là tới một cánh cửa.
Cửa cung điện rất lớn, Giang Tả cũng không đi hết tầng thứ nhất, nhưng hắn vẫn tới tầng thứ hai.
Thứ tốt thực sự, cơ bản đều sẽ ở tầng cao nhất!
------------