Chương 91
Tô Kỳ đứng ngoài lối đi bộ, vẻ mặt buồn buồn không vui, vừa rồi cô cũng muốn ở lại giúp sư phụ sư tỷ, nhưng động gì là hỏng đó, khiến sư phụ thương càng thêm thương, sư tỷ đau càng thêm đau.
Không phải chỉ là lỡ tay làm rơi đồ, trúng vào người thôi sao?
Do cô bị trúng tai ách, có thể trách cô sao?
Đều là do Tai Ách tiền tệ a, không thể thông cảm thì thôi, còn đuổi cô ra ngoài.
- Thật là, lúc gọi tới thì hạ tử lệnh, bây giờ đuổi ta đi thì cứ như chơi.
Tô Kỳ lại thở dài:
- Giờ về sao đây? Chạy về?
Thực sự, bây giờ Tô Kỳ có chút không dám chạy, lúc trước cũng định chạy về, nhưng cứ chạy một đoạn là lại vấp ngã.
Vừa rồi, còn mới ngã một cái, sống mũi còn đang đỏ bừng đây.
Nhưng giờ điện thoại cũng hết pin, không có ai tới đón a.
Suy nghĩ một chút, Tô Kỳ bắt đầu nhìn quanh một chút, xem có chỗ nào sạc nhờ điện thoại không, sau đó chờ Giang Tả tới đón về.
Chẳng qua tìm nửa ngày, cũng không có nhà nào có tiềm năng, với may mắn hiện tại của cô, đúng thực là không có hy vọng nào.
Tô Kỳ khổ sở, đang muốn quay lại biệt thự để sạc pin, một chiếc xe đột nhiên dừng lại ngay bên cạnh.
Một người từ trên xe bước xuống, nhìn tới người này, Tô Kỳ liền cười tươi, sau đó hưng phấn chạy tới ôm lấy hắn.
Người tới là Giang Tả, hắn dùng đồng xu rất lâu mới tìm được Tô Kỳ, thực khó tìm a.
Tô Kỳ ôm lấy Giang Tả, sau đó cọ cọ:
- Cuối cùng anh cũng tìm được em!
Giang Tả đầy bất đắc dĩ, nói như không tìm được, thì đánh mất luôn vậy chứ. Có điều bị Tô Kỳ ôm như vậy, Giang Tả còn có chút không quen.
Đã bao nhiêu năm, không thân cận một người như thế?
Cũng may đối phương là Tô Kỳ, độ thích ứng cao.
Sau đó Tô Kỳ ngẩng đầu nhìn Giang Tả, kinh ngạc hỏi:
- Sao anh tìm được em?
Giang Tả nhàn nhạt nói:
- Cứ đi là tới!
Tô Kỳ: “…”
Sau đó cô nghĩ một chút, nói:
- Cũng đúng, trước kia anh cũng vậy, lúc nào cũng tìm được em!
Lời này khiến Giang Tả có chút sững sờ, suy nghĩ một chút, có vẻ đúng là như vậy a, chẳng qua, tìm người trong trường học, khó lắm sao?
Sau đó Giang Tả thuận lợi đưa Tô Kỳ về nhà, dọc đường Tô Kỳ than phiền đủ thứ, ví như chị họ bất nhân đuổi cô đi, ví như bản thân xui xẻo đủ đường, đi đường cũng vấp ngã.
Thực khổ sở biết bao!
Nghe Tô Kỳ than phiền, Giang Tả cũng biết Thánh địa không tổn thất gì mấy, cho nên tâm tình cũng không bị ảnh hưởng.
Về tới nhà, Giang Tả nhìn tới mũi Tô Kỳ:
- Bị ngã?
Tô Kỳ gật đầu một cái, ủy khuất:
- Đúng nha, rất đau. Hơn nữa, bây giờ anh mới để ý!
Cùng lúc đó, một hòi khanh khác truyền vào tai ahi người.
Tô Kỳ kinh ngạc, sau đó nhìn lên sân thượng, tiếp đó liền kinh ngạc phát hiện, Hồng Thự bị treo trên ban công, thủ đoạn cực tàn nhẫn.
Tô Kỳ lập tức chạy lên thả nó xuống, sau đó nhìn Giang Tả:
- Là anh làm?
Giang Tả: “…”
- Nó làm vỡ bình hoa của em, anh định để nó lấy cái chết tạ tội!
“…”
Tô Kỳ hơi ngẩn ra:
- Hả? Vỡ bình hoa? Vậy tiếp tục treo!
Giang Tả: “…”
Cuối cùng, Hồng Thự vẫn được thả lại ao nước, có điều bị Giang Tả lạnh giọng cảnh cáo.
Nội dung cảnh cáo cũng rất đơn giản, nếu còn như vậy, vậy sẽ làm tổ cho nó trên Nhật Viêm thạch, việc này, lập tức dọa hoảng Hồng Thự,
Sau đó Tô Kỳ chạy vào mửo tủ lạnh, phát hiện bên trong ngoài Lê ra, cũng không còn thứ gì khác.
- Mấy ngày nay không phải anh xin nghỉ sao? Sao không mua đồ về làm cơm?
Giang Tả nhàn nhạt nói:
- Khả năng nấu ăn của anh thế nào, em không hiểu sao?
Được rồi, Tô Kỳ hiểu, sau đó nói:
- Vậy em xuống mua đồ về nấu, anh muốn ăn gì?
Suy nghĩ một chút, Tô Kỳ lại nói:
- Thôi được rồi, vẫn là anh xuống mua đi, gần đây em không được may mắn lắm, mua gói mì thôi cũng thiếu gia vị cho được.
Nghe Tô Kỳ nói vậy, Giang Tả liền sửng sốt.
Câu nói này, sao lại quen như vậy?
Sau đó, Giang Tả liền khiếp sợ, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Vốn ban đầu cũng không nghĩ nhiều, Tô Kỳ chỉ là xui xẻo một chút thôi.
Nhưng bình thường, Tô Kỳ sẽ xui xẻo vậy sao?
Đương nhiên là không thể.
Nếu lúc trước, Giang Tả còn có thể cho là vậy, nhưng giờ biết Tô Kỳ là đệ tử Thánh địa, hơn nữa còn quen biết Thánh nữ.
Cái này không thể không khiến hắn nghĩ tới, Tai Ách tiền tệ mà hắn đã để lại biệt thự của Thánh địa.
Khả năng Tô Kỳ dính cái này, vô cùng lớn.
Sau đó, Giang Tả liền tới bên cạnh Tô Kỳ, cầm lấy tay thử thăm dò vết tích Tai Ách tiền tệ.
Đáng tiếc hắn không nhìn thấy bất cứ vết tích gì.
Tai Ách cũng tương tự như May mắn, là một loại lực lượng cực đặc biệt trong Thiên Địa, nhìn không thấy, sờ không được, trừ phi đại đạo đã thành, có đạo cơ mới có thể nhìn thấy được một tia.
Nếu không, ai cũng không thể nhìn được.
Hơn nữa, Tai Ách tiền tệ được khai quang, hoàn toàn khác với Tai Ách tiền tệ bị bỏ lẻ tẻ.
Đời trước, hắn có thể nhìn thấy Tai ách, nhưng bây giờ, hắn không có năng lực đó.
Thậm chí, ngay cả cách để áp chế cũng không có.
Tô Kỳ thấy Giang Tả một mực nắm tay mình, liền kỳ quái hỏi:
- Sao vậy?
Giang Tả hồi phục tinh thần:
- Không có gì, để anh đi mua đồ ăn!
Tô Kỳ khó hiểu:
- Được rồi, em đi thay đồ, anh đi anh một chút nha, em đói rồi!
Giang Tả gật đầu, sau đó ra ngoài mua thức ăn.
Chẳng qua mới ra khỏi cửa, Giang Tả liền khẽ nhíu mày, lần này, tính sai!
Ném đá giấu tay lại ném lên người bà xã mình!
Mặc dù chưa chắc chắn, nhưng cũng chắc tám chín phần.
- Nếu bị phát hiện, liệu có bị đánh chết không?
Giang Tả bắt đầu tự giễu.
Có điều hắn cũng có chút vui mừng, may mà lần đó chỉ để lại một đồng, nếu không đúng là hối cũng không kịp.
Vì chuyện của Tô Kỳ, Giang Tả cũng không dám tùy tiện xuất thủ với người của Thánh địa nũa.
Sau khi xuống lầu, Giang Tả liền nhìn thấy một đạo sĩ trung niên quấn lấy một cô gái:
- Thí chủ, bần đạo thấy ấn đường thí chủ biến thành màu đen, tai ách bao phủ, nhất định có họa sát thân.
Ba~
- Lão lưu manh!
Cô gái kia không chút do dự, vung tay liền đi.
Giang Tả ở bên hứng thú nhìn, người đàn ông trung niên này, hắn không chỉ gặp một lần.
Nhưng mỗi lần đều thấy tu vi khác nhau, ví như lần này, không có bất cứ dấu hiệu nào của tu vi.
Giang Tả nhìn đối phương, mà đối phương trong lúc ôm mặt quay đi, cũng nhìn thấy Giang Tả.
Vừa thấy Giang Tả, chân mày đạo sĩ trung niên không tự chủ được mà co rút.
Đúng là đen đủi, lại gặp tên hung ác đen tối này.
Đạo sĩ trung niên không chút muốn để ý tới Giang Tả, người này không dây thì tốt hơn, cho nên chạy là thượng sách.
- Chờ một chút!
Đạo sĩ vừa định đi, Giang Tả liền gọi lại.
- Thí chủ, bần đạo còn có chuyện quan trọng, không tiện phụng bồi thí chủ!
Giang Tả lập tức nói:
- Tôi chỉ muốn hỏi ngài, ngài thực nhìn thấy được tai ách?
Đạo sĩ kia thâm ý nhìn Giang Tả, lập tức biến thành bộ dạng cao nhân:
- Đương nhiên!
- Có cách giải quyết tai ách sao?
Đạo sĩ đưa tay:
- Một viên Ngũ phẩm Linh thạch!
Giang Tả không chút do dự đưa Linh thạch tới.
Cầm lấy Linh thạch, đạo sĩ nghiêm mặt nói:
- Không có!
------------