Chương 90
Giang Tả dọn phòng, hắn mới rời đi không bao lâu, con vịt này đã làm loạn nhà, nếu không dạy một chút, không biết một ngày nào đó, còn có nhà để về không.
Chẳng qua nhìn tới bình hoa bị bể, Giang Tả liền bất đắc dĩ, cái này là Tô Kỳ rất tốn công mới mua được, chỉ có hai cái duy nhất.
Thực sự, Giang Tả thấy hai cái bình này xấu đau xấu đớn, nhiều lần tuyên bố muốn đập, bây giờ thì hay rồi, đã bị tiểu gia hỏa này phá.
Ánh mắt nhìn lại bình hoa còn lại, hay là, đập nốt?
Sau đó cứ đổ lên người Hồng Thự?
Đập cái thứ này, hẳn là sẽ có cảm giác thành tựu lắm chứ?
Giang Tả cảm thấy ý tưởng này rất hay, bao giờ Tô Kỳ về, để Hồng Thự lấy cái chết tạ tội là được rồi.
Suy nghĩ một hồi, Giang Tả tiếp tục dọn phòng, chờ dọn sạch sẽ, Giang Tả mới trở lại phòng ngủ kiểm kê thu hoạch.
Về phần Hồng Thự, hắn sớm đã quên.
Lần này đi cung điện, Giang Tả để lại Tần Vũ Vương linh vị, cũng chính là thẻ tư cách tiến vào chiến trường Viễn Cổ, có điều, với Giang Tả mà nói, đây cũng không phải là tổn thất.
Mà những thứ hắn lấy được, chỉ có hai món, một là dây buộc tóc, một là Chiến Linh bia.
Tác dụng của dây buộc tóc đã rõ, nhưng thứ hắn để ý nhất, đó là dây buộc tóc lại là đồ tiêu hao một lần hay là có thể hồi phục.
Rất nhiều pháp bảo phải luyện hóa thì mới biết tác dụng, có điều pháp bảo hộ mệnh thì cơ bản không cần, tác dụng của nó chính là hộ mệnh.
Hơn nữa, phần lớn đều là tác dụng một lần.
Muốn luyện hóa pháp bảo, cần thực lực Nhị giai, Giang Tả không có, nhưng hắn có Tiên Thiên nhị khí, mặc dù vẫn không thể luyện hóa, nhưng dùng để tìm hiểu tác dụng vẫn không thành vấn đề.
Căn cứ tác động của Tiên Thiên nhị khí, lại thêm kiến thức của bản thân hẳn là có thể bắt chước được.
Nghĩ như vậy, Giang Tả liền lấy dây buộc tóc ra, Tiên Thiên nhị khí tràn vào trong.
Nhưng mà, điều khiến Giang Tả kinh ngạc, đó là sự phức tạp của dây buộc tóc này, lại hơn xa pháp bảo hộ mệnh bình thường.
Hồi lâu sau, Giang Tả thu lại Tiên Thiên nhị khí:
- Lợi hại, kỹ thuật chế tạo đúng là thần kỳ!
Giang Tả từng học chế tạo, các loại tri thức thì càng đa dạng đầy đủ, nhưng cấu tạo của sợi dây buộc tóc này, lại vượt xa hiểu biết của hắn.
Nó không thuộc về kỹ thuật chế tạo mà hắn biết.
Thứ này, thực đúng là hóa mục nát thành thần kỳ, khó trách, thoạt nhìn chỉ là một sợi dây bình thường.
Có điều, Giang Tả cũng đã điều tra ra, sợi dây buộc tóc này có thể tự động hồi phục, nhưng phương thức hồi phục thế nào, Giang Tả cũng không biết.
Muốn tìm hiểu ra, vậy phải nghiên cứu, cần tốn một khoảng thời gian.
Giang Tả cũng không xoắn xuýt, chuyện bổ sung ngày sau hãy nói, giờ nghiên cứu thứ này cũng không có ý nghĩa gì.
Thu lại dây buộc tóc, Giang Tả liền lấy Cao lão ngũ ra.
Theo lý, Chiến Linh bia này hẳn phải là thứ gì đó rất trâu, nhưng Chiến Lăng bia kia cũng chỉ là một thứ tượng trưng, Giang Tả có chút hoài nghi, Chiến Linh bia này cũng chỉ là vật tượng trưng?
Sau đó, Tiên Thiên nhị khí tràn vào.
Vừa tiếp xúc, Giang Tả liền khiếp sợ, cấu tạo trong bia này cũng phức tạp như dây buộc tóc, nhưng trình độ lại xa xa cao hơn,
Nếu nói cấu tạo của dây buộc tóc như đại dương mênh mông, vậy cấu tạo của Chiến Linh bia này phải phức tạp như biển tinh thần!
Thứ này, căn bản không phải người thường có thể chế tạo, dù là thời kỳ đỉnh phong của hắn, cũng phải hao phí vô số năm tháng mới xong.
Đương nhiên, cái này chỉ là phục chế thứ này, còn hắn có thể tốn thời gian càng ngắn hơn để luyện chế thứ tốt hơn, phương thức luyện chế hoàn toàn bất đồng.
Loại nào cũng có ưu nhược riêng.
Hắn không phủ nhận sự lợi hại của kỹ thuật viễn cổ, nhưng cũng không chê bai năng lực luyện chế của thời đại này.
Trong Chiến Linh bia, Giang Tả tìm được rất nhiều thứ, cái đơn giản nhất là cách dùng cùng với tác dụng của Chiến Linh bia.
Sau đó Giang Tả liền dừng lại, với thực lực của hắn, so với tìm tòi, còn không bằng luyện hóa nó.
Phục hồi tinh thần, Giang Tả nắm Chiến Linh bia, bắt đầu khắc họa phù văn.
Những thứ này là phù văn của chiến trường Viễn Cổ, thực tế là một câu nói.
Nội dung: Cử toàn tộc chi lực, tạo Nhân tộc thánh khí, Chiến Linh bia.
Họa xong phù văn, Chiến Linh bia liền bay lên, sau đó không ngừng tự chuyển động quanh Giang Tả.
Tiếp đó, Giang Tả liền cảm giác được, hắn đã có thể sử dụng Chiến Linh bia,
Mà trước mắt, Chiến Linh bia đem lại hai tác dụng cho hắn, một là tăng phúc, nói đơn giản là tăng lực lượng. Tác dụng này cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Mà tác dụng thứ hai, đó là Chấn linh.
Sơ cấp chấn linh, có thể rung chuyển người có tu vi từ Tam giai trở xuống.
Đủ để khiến Linh khí xuất hiện xao động trong nháy mắt, mặc dù thời gian ngắn, nhưng lại đủ để quyết định chiến cuộc.
Nói cách khác, phối hợp Chiến Linh bia, Tiên Thiên nhị khí cùng Hàn Nguyệt đao, Giang Tả đã có khả năng chém Tam giai.
Nhưng thực chiến thế nào, Giang Tả chưa thử qua.
Lúc trước, hắn có thể dễ dàng đánh bại Lưu quản sự, đó là do tâm lý tên Lưu quản sự này quá kém, nếu không Giang Tả không thể thắng dễ vậy được.
Chẳng qua Giang Tả cũng không lo lắng, nếu hắn muốn chạy, một tên Nhị giai há có thể bắt được?
Sau đó Giang Tả lại thu Chiến Linh bia lại, với hắn mà nói, chuyến này thu hoạch rất lớn.
Mặc dù không thu được Linh dược, nhưng hai kiện pháp bảo này đúng là lợi hại.
Hơn nữa, còn ngoài ý muốn phát hiện Tô Kỳ là đệ tử Thánh địa.
Việc này thực sự đảo loạn toàn bộ suy nghĩ của hắn.
Cũng may không động thủ giết đệ tử Thánh địa, nếu không lúc nào đó mà bị phát hiện, vậy đoán chừng là khó rời giường rồi!
Chờ Giang Tả làm xong, thời gian đã quan không ít, hắn đang có chút do dự, có nên gọi điện thoại cho Tô Kỳ không.
Chẳng qua còn đang do dự, điện thoại của hắn lại vang lên.
Là Tô Kỳ gọi tới.
Giang Tả có chút kinh ngạc, sau đó liền bắt máy, vừa đưa lên tai, đã nghe Tô Kỳ đáng thương nói:
- Em đang đi bộ về, không có tiền bắt xe về!
Giang Tả khẽ nhíu mày, trán nổi gân xanh, chuyện gì vậy?
Theo lý mà nói, Thánh địa có rất nhiều người bị thương, thậm chí là chiến tử, Tô Kỳ không đi giúp đỡ, sao lại đang đi bộ về?
Còn không có tiền bắt xe nữa?
Đường đường là người tu luyện, Tô Kỳ đang làm gì vậy?
- Không phải còn có điện thoại sao? Trong điện thoại cũng không có tiền?
- Có a, nhưng hôm nay quá xui, bị đuổi ra ngoài thì thôi, còn đánh mất ví tiền, điện thoại cũng gần hết pin, em đang ở…
Sau đó, không có sau đó.
Giang Tả nhìn lại, đã ngắt kết nối.
Hắn nhanh chóng gọi lại, nhưng lại không thể gọi thông.
Giang Tả: “…”
Thở dài một hơi, Giang Tả liền cầm lấy đồng xu, đi ra ngoài.
Hắn chỉ có thể hy vọng Tô Kỳ không chạy loạn, nếu không muốn tìm cũng sẽ phiền.
Gọi một chiếc xe, Giang Tả trực tiếp ngồi lên nói:
- Đi về phía trước.
Lái xe kinh ngạc, có điều vẫn chạy theo chỉ dẫn, sau đó hỏi:
- Anh muốn đi đâu?
Giang Tả cầm đồng xu:
- Cậu lái xe là được, tôi chỉ đường!
“…”
Gặp khách hàng cổ quái như vậy, lái xe cũng bất đắc dĩ, có điều kỹ năng nghịch đồng xu của người này đúng là không tệ.
Còn không chờ hắn khen ngợi, đã nghe Giang Tả nói:
- Chú ý nhìn đường đi!
----------