Chương 97
Giang Tả nghĩ một hồi, cũng không trả lời luôn.
Hắn cần xem lại Lôi Ngân chùy.
Giang Tả yên lặng một hồi, lại nhắn:
- Các người xoắn xuýt đâu như vậy, chỉ vì tìm cách sử dụng Lôi Ngân chùy?
Tiêu Tiểu Mặc lập tức trả lời:
- Ừm.
Phá Hiểu:
- Một cái Lôi Ngân chùy không đắt chứ? Trực tiếp đổi một cái không phải là được sao?
Cả nhóm lập tức yên lặng.
Không phải chưa có ai nghĩ qua vấn đề này.
Lôi Ngân chùy dù không nhiều, nhưng bọn họ muốn mua, vậy cũng không phải là vấn đề.
Huống chi Biên Hải Đao Khách còn biết một vị Đại sư.
Lúc này, Tiêu Tiểu Mặc nhắn tới:
- Không được, tinh thần của Sơ Tình có vấn đề, nếu không thể dùng cái Lôi Ngân chùy này, cô ấy liền không chịu dùng cái khác.
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Là một người để tâm chi tiết, không đâm đầu vào tường tuyệt không thôi, nhìn thấy hoàng tuyền tâm bất tử.
Giang Tả gật đầu, những người có thiên phú về đoán tạo, đa phần đều như vậy.
Cho nên, năm đó Giang Tả quyết đoán bỏ qua đoán tạo, hoàn toàn bỏ qua.
Người có thiên phú, chính là tinh thần có vấn đề, rất dễ tự ngược chết bản thân.
Giang Tả lấy được địa chỉ, sau đó liền định qua xem, hắn có chút tò mò, một cái Lôi Ngân chùy bình thường, có thứ gì ẩn núp được chứ?
Lần này, Giang Tả thuận tay đem Hồng Thự ra ngoài, đem ra ngoài hóng gió một chút, có lẽ sau này sẽ không nghịch nữa.
Nửa đường mua thêm một đống Lê, sau đó Giang Tả liền gọi xem, cũng may là đường không xa, chỉ tốn nửa tiếng đi đường.
Điều khiến Giang Tả kinh ngạc, là Sơ Tình không ở khu ngoại thành, cũng không trong khu biệt thự, mà là trong một khu dân cư.
Rất nhanh, Giang Tả đã đi tới trước cửa nhà, gõ gõ cửa.
Sau đó cửa liền mở ra, Trần Ức đi ra.
- Tả ca, cuối cùng anh cũng đến, nếu anh còn không đến nữa, đoán chừng Sơ Thanh sẽ bị đánh chết mất.
Giang Tả dù không rõ lắm, nhưng đại khái cũng hiểu, mỗi lần Sơ Tình tinh thần thất thường, thường sẽ tìm tới chỗ phát tiết.
Mà chỗ phát tiết này, đại khái chính là Sơ Thanh.
Sau đó, Giang Tả cùng Trần Ức xuống tầng ngầm, nơi này có một gian Đoán Tạo thất.
Lúc vào trong, Giang Tả liền thấy một cảnh kinh người, một cô bé khả ái đáng yêu, cầm một cái thiết chùy không ngừng gõ.
Đối tượng gõ chính là một cậu bé máu thịt be bét, mà bên cạnh là một đám người trưởng thành.
Cô bé kia vừa gõ vừa nói:
- Sao có thể, sao có thể, ta sai? Đúng, ta sai, nhưng sai thì sao? Sai thì sao?
Hình ảnh này thực sự có chút đáng sợ, nhất là cậu bé kia, mặt đầy tuyệt vọng.
Thấy Giang Tả đi vào, Tiêu Tiểu Mặc liền đi tới giải thích:
- Sơ Thanh có thể chất đặc thù, bất kỳ thương thế thế nào, chỉ cần nghỉ ngơi hai ba ngày là có thể khôi phục, cho nên vấn đề không lớn, chỉ là tạo thành bóng ma trong lòng, có điều có Mặc Ngôn Tiên Tử, vấn đề cũng không lớn.
Lúc này, Xích Huyết Đồng Tử, Lục Nguyệt Tuyết ở bên cũng gật đầu.
Dùng câu này để chứng minh, họ cũng không có ngược đãi trẻ em.
Giang Tả cũng không quá để ý, chỉ hỏi:
- Lục Nguyệt Tuyết đâu?
Trực tiếp vào chủ đề, đó mới là tính cách của hắn.
Lúc này, một tên to con mặc đồ rèn đem Lôi Ngân chùy cho Giang Tả:
- Lão phu đánh sắt cả đời, biết bao nhiêu loại pháp bảo, nhưng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Giang Tả không nói, trực tiếp nhận lấy Lôi Ngân chùy.
Giang Tả không thái độ, nhưng không thái độ chính là thái độ không tốt, vị Đoán Tạo sư này cũng có chút bất mãn, dù sao tu vi của Giang Tả mới chỉ là 1.4.
Tu vi 1.4, đối với người khác mà nói, rất thấp.
Đương nhiên người khác cũng không biết, tu vi 1.4 này mới chỉ mất một tuần mà có được.
Tên to con này không ở trong nhóm, hắn cũng là nhận ủy thác mà tới, bên cạnh hắn còn có một người mà Biên Hải Đao Khách mời tới.
Bọn họ đều không coi trọng Giang Tả.
Mà Giang Tả cũng chỉ nhìn Lôi Ngân chùy, Tiên Thiên nhị khí xâm nhập kiểm tra, sau đó liền phát hiện một đạo phong ấn.
Chính là cái phong ấn này ảnh hưởng tới việc sử dụng Lôi Ngân chùy.
Thu lại Tiên Thiên nhị khí, Giang Tả nhìn về phía Sơ Tình:
- Biết chế tạo?
Sơ Tình nhìn về phía Giang Tả, cô cũng biết Giang Tả, hơn nữa còn thường xuyên nghe Sơ Thanh khen người này.
Cho nên bản năng trả lời:
- Biết một chút.
- Thích chế tạo sao?
- Rất thích!
Cả đám đều không hiểu Giang Tả đang làm gì, chẳng qua vấn đề tiếp theo của Giang Tả, lại khiến cả đám phải nín thở:
- Vì chế tạo, sợ chết không?
Sơ Tình không chút do dự:
- Sợ!
Nghe được câu trả lời này, đám người mới thở nhẹ, thực sự sợ hai người này làm bậy.
Một người có vấn đề về tinh thần, một người hoàn toàn không để ý tới hậu quả.
Nhưng Giang Tả lại nói một câu, khiến đám người chết tâm:
- Vậy có dám liều mạng, tiến hành chế tạo không?
Cũng là một câu trả lời không chút do dự:
- Dám!
Giang Tả khẽ mỉm cười:
- Rất tốt!
Sau đó Giang Tả lại nhìn Xích Huyết Đồng Tử:
- Có tài liệu cơ sở như Thiết mộc không?
Xích Huyết Đồng Tử nhìn sang Mặc Ngôn:
- Có không?
Mặc Ngôn đầy đau lòng:
- Sao anh không lấy?
Liễu Y Y ở bên nói:
- Vì chúng tôi nghèo, căn bản không có không gian pháp bảo. Ai như cô, có sư phụ lợi hại, vì một đệ tử liều lĩnh mà cái gì cũng xa xỉ.
Mặc Ngôn không chút khách khí:
- Đương nhiên, không chừng tôi chính là con tư sinh của sư phụ. Trừ không cho Linh thạch ra, lão nhân gia chưa từng keo kiệt pháp bảo.
Đám người: “…”
Ma tu đúng là ma tu, lời như vậy cũng dám nói.
Mặc dù sư phụ của Mặc Ngôn không keo kiệt, nhưng đường đường là ma tu, bỏ không một căn Thiết mộc, cũng rất là đau lòng.
Một căn Thiết mộc, cũng đáng ba, năm viên Nhất phẩm Linh thạch a.
Nhận lấy Thiết mộc, Giang Tả hỏi Sơ Tình:
- Có thể đem cái này luyện thành Thiết kiếm không?
Sơ Tình gật đầu:
- Biết!
Giang Tả cầm Thiết mộc cho Sơ Tình:
- Dùng nó để chế tạo một cái chủy thủ bình thường.
Sau đó Giang Tả lại đưa Lôi Ngân chùy qua:
- Dùng cái búa này, tới lúc thích hợp, sẽ để em dùng Lôi ngân. Nhớ, nhiệm vụ này, trừ phi em chết, còn không không được phép dừng. Cự tuyệt, chính là buông tha chế tạo. Cho nên một khi đã làm, hoặc là thành công, hoặc là chết trên đường thành công.
Sơ Tình tự lẩm bẩm:
- Trên trên đường thành công? Chết trên đường?
Lúc này, tên to con bên kia nói:
- Cậu điên rồi, con bé vẫn còn là con nít, làm như vậy là hại chết nó.
Biên Hải Đao Khách cũng ủng hộ:
- Có phải là nên thương thảo một chút không? Có lẽ còn có cách khác.
Giang Tả không để ý tới đám người, chỉ nhìn Sơ Tình:
- Thứ anh có thể nói cho em không nhiều, nhưng có thể khẳng định cho em biết, đường của anh, là chính xác. Tin tưởng anh, sẽ đi tới thành công, nhưng cũng có thể chết trên đường thành công. Lựa chọn đi.
Lúc này, Tiêu Tiểu Mặc lo lắng nói:
- Phá Hiểu đại lão, cái này có quá tàn nhẫn không? Sơ Tình còn nhỏ, hơn nữa con bé…
Tiêu Tiểu Mặc còn chưa nói hết lớn, Sơ Tình liền đứng lên, cười với Tiêu Tiểu Mặc:
- Tiêu tỷ tỷ không cần lo lắng, em có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân, em chọn, tiếp nhận.