Chương 101: Dùng Tiền Mua Thanh Xuân Của Ngươi
“Đại ca, ta quen rồi a, không chơi nữa có được không? Ngươi cứ nói cho ta biết, có đau hay không!”
Phương Chính nói.
“Không đau!”
Hệ thống nói.
“Có nhanh không!”
Phương Chính quả quyết hỏi.
“Rất nhanh!”
Hệ thống nói.
“Vậy còn chờ gì? Thăng cấp!”
Phương Chính kêu lên.
“Đinh! Chúc mừng ngươi thăng cấp Thiên Nhãn lên cấp 2, Thiên Nhãn cấp 2 có thể nhìn thấy phúc họa của một người trong một tuần!”
“Ngừng ngừng ngừng... Ngươi đừng nói trước, tại sao ta lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì!”
Phương Chính đột nhiên kêu lên.
“Ngươi là nhục thể phàm thai, thăng cấp Thiên Nhãn rất dễ dàng, nhưng muốn dung hợp Thiên Nhãn, cần ba ngày! Trong ba ngày, ngươi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì!”
Hệ thống thong dong thảnh thơi nói.
“Ta...”
Phương Chính theo bản năng muốn mắng chửi, nhưng mà vẫn là nhịn được. Quen biết hệ thống đã lâu, một vài lời thường nói cũng sửa lại theo bản năng. Phương Chính chỉ vào bầu trời, cả giận nói:
“Ta không nhìn thấy thứ gì, ngươi nói xem ta phải sinh hoạt thế nào? Nấu cơm phải nấu thế nào? Làm sao quét dọn Phật Đường?”
“Đây thật đúng là một vấn đề.”
Hệ thống nói.
“Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.”“
Phương Chính nói.
“Cho nên ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, nếu không muốn đói bụng. Ân, nhịn ba ngày không đói chết người, ngươi có thể uống nhiều nước.”
Sau đó hệ thống trực tiếp biến mất.
Phương Chính ngu ngơ đứng tại chỗ, giận dữ hét:
“Đây chính là đề nghị của ngươi? Ngươi có còn là người hay không? Ách... Ngươi đúng là không phải người!”
Răng rắc!
“Ta không phải mắng chửi người, đây là sự thật! Chẳng lẽ ngươi là người?”
Phương Chính đột nhiên ý thức được một vấn đề, ngẩng đầu nhìn trời.
Không có lôi đình đánh xuống, Phương Chính sờ sờ cằm, híp mắt, bắt đầu cân nhắc. Đáng tiếc, trước mắt là một vùng tăm tối, thứ gì cũng không nhìn thấy.
Mặc kệ, không nhìn thấy thì không nhìn thấy, dù sao chùa miếu cũng chỉ lớn như vậy, tôi còn có thể đi lạc hay sao?
“Bành!”
- Ai u, sao cửa lại gần như vậy?
“Đông!”
- Thứ đồ gì? Ách, tựa như là con chó... Hả? Độc Lang, tới!
Mấy phút sau, một đầu Đại Lang màu bạc ủ rũ cụp đầu đi ở phía trước, cái đuôi thì bị hòa thượng đầu trọc đi sau lưng nắm lấy, một sói một người bắt đầu quá trình làm quen với phòng bếp. Vì miếng ăn, Độc Lang dù một trăm hai mươi lần không nguyện ý cũng phải nhẫn nhịn.
Con sóc cũng không có nhàn rỗi, chuyện khác không làm được, nhưng những chuyện như cầm chén múc gạo và nước vẫn là không thành vấn đề.
Cứ như vậy, Phương Chính xốc lên nắp nồi, con sóc cho gạo vào, Phương Chính múc nước, sau đó dùng ngón tay kiểm tra lượng nước nhiều ít. Độc Lang bỏ thêm củi vào trong hố lò, Phương Chính châm lửa...
Một người một sói một sóc con phối hợp không chê vào đâu được!
Sau đó, vỗ tay chúc mừng!
Sau đó, cơm cháy khét...
Ùng ục ục...
- Ô ô...
- Ngậm miệng! Ngươi còn không biết xấu hổ kêu đói sao? Ngươi đốt lửa a? Ta bảo ngươi đốt một đống cỏ, ngươi nhét vào một đống củi lớn kia! Bị đói!
Phương Chính gầm thét lên.
- Chi chi chi!
Con sóc cũng nhảy lên, trách mắng, sờ sờ cái bụng, len lén lấy ra quả hạch, giải tạm cơn đói.
Lộc cộc...
Phương Chính sờ sờ cái bụng, uống miếng nước, về đi ngủ!
Ngày thứ hai, còn chưa tới hừng đông, Phương Chính cũng không biết, dù sao hắn cũng chỉ bị con sóc nằm sấp ở trên mặt cào cho tỉnh. Vừa tỉnh lại, Phương Chính lập tức nghe được âm thanh bụng đói ùng ục ục, Phương Chính thở dài nói:
- Con sói chết tiệt, hôm qua ngươi đốt hết cả bó củi, hôm nay đi nhặt củi, không đủ củi, lại bị đói a.
Độc Lang nghe xong, lập tức đi ra ngoài. Đối với Độc Lang mà nói, việc chịu đói khát, hình như, có lẽ đã là sự tình cực kỳ lâu trước kia, mặc dù sói chịu đói rất tốt, nhưng hắn đã quen ăn cơm no, hôm nay thật sự rất đói!
Ngay lúc Phương Chính chịu đói đi vòng vòng tại chỗ, có người đến.
- Có ai không a?
Một thanh âm nam tính truyền đến, Phương Chính vỗ vỗ con sóc trên bờ vai, để nó chỉ đường.
Kỳ thật, đồ vật trong viện, mỗi ngày hắn đều dọn dẹp, chùa miếu cũng chỉ lớn như vậy, đã sớm thuộc nằm lòng. Nhưng đây là lần đầu tiên bị mù, trong lòng Phương Chính không có yên lòng. Con sóc ngồi xổm trên vai của hắn, nếu hắn đi lệch đường, lập tức giật nhẹ lỗ tai, kéo ra phía trước chính là xoay trái, kéo về phía sau chính là rẽ phải!
Cứ như vậy, rốt cục Phương Chính cũng ra khỏi hậu viện, đi tới tiền viện, chắp tay trước ngực, nói:
- A Di Đà Phật, không biết thí chủ có việc gì?
- Đại sư, cậu đây là...
Người tới là một người khác chất phác, vừa nhìn thấy Phương Chính mở to hai mắt, nhưng lại không có thần, chắp tay trước ngực hành lễ với không khí, lập tức cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
Phương Chính vừa nghe thanh âm, lập tức biết không tốt rồi, nhầm lẫn phương hướng. Nhưng Phương Chính cũng không hốt hoảng, mà là xoay người lại, bình thản nói:
- Hai ngày này bần tăng bị mù, thí chủ có chuyện gì a?
- Hai ngày này bị mù? Mù còn chia ngày?
Tên to con triệt để trợn tròn mắt, hòa thượng này đang đùa giỡn với hắn a?
Nhưng tên to con vẫn nhịn được, gãi gãi đầu nói:
- Đại sư, Mã Quyên giới thiệu tôi tới đây. Cô ấy nói cậu rất lợi hại, chuyện là, anh xem xem, có thể giải hoặc giúp tôi hay không?
Phương Chính gật đầu nói:
- Thí chủ không ngại nói một chút, nếu bần tăng có thể giúp, tự nhiên sẽ giúp anh. Nếu không làm được, xin mời thí chủ rời đi.
Tên to con thấy Phương Chính cũng không nói lời tự mãn, hài lòng gật đầu, dạo qua một vòng, cũng không tìm được thứ gì có thể ngồi, nói:
- Đại sư, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện a?
Phương Chính trực tiếp ngồi trên mặt đất, nói:
- Mời thí chủ.
Phương Chính thật sự không muốn đi nữa, bị con sóc này kéo tai rất đau!
Tên to con ngẩn ngơ một chút, cười khổ một tiếng, cũng ngồi xuống. Mặc dù có chút mát lạnh, những vẫn có thể nhịn được...
Tên to con nói:
- Tôi tên là Mã Khuê, là người huyện Xuân Thành, công việc là tài xế lái xe taxi. Không có nhà không có xe, tiền lương lại thấp, không tìm được vợ, cảm giác cuộc đời hoàn toàn lạc mất phương hướng, đã mất đi lòng tin. Ai...
Phương Chính khẽ gật đầu nói:
- Anh đây là thân ở trong phúc mà không biết phúc.
Mã Khuê không hiểu.
Phương Chính nói:
- Năm nay anh bao nhiêu tuổi?
- Ba mươi hai.
Mã Khuê nói.
- Anh còn trẻ, anh còn có rất nhiều thời gian có thể dùng để phấn đấu, nhưng có vài người mặc dù cũng là trẻ tuổi, lại chỉ có thể một mình trông giữ núi hoang, anh cảm thấy anh và hắn ai hạnh phúc hơn a?
Phương Chính nói.
Ánh mắt Mã Khuê sáng lên, nói:
- Đại sư, anh nói đó là ngồi tù a, hai chuyện này không thể so sánh a.
Phương Chính kém chút nữa một bàn tay chụp chết hắn, chẳng lẽ tên này là đồ đần, không nghe ra được hắn đang tự giễu a?
Phương Chính hít sâu một hơi, bình tĩnh lại tâm tình, nói:
- Nếu, tôi cho anh một trăm vạn, mua sức khỏe của anh, một trăm vạn mua thanh xuân của anh, một trăm vạn mua trí tuệ của anh, anh nguyện ý a? Dạng thành công này, anh có nguyện ý không?
Phương Chính cười lạnh trong lòng:
“Đồ đần mới muốn trao đổi.”
Nhưng mà...
- Tôi muốn! Tôi đổi!
Mã Khuê đột nhiên kêu lên.
Phương Chính ngạc nhiên, thật sự có đồ đần a!
Nhưng mà Phương Chính cũng không tức giận, ngược lại còn mỉm cười nói:
- Anh xác định?
- Xác định!
Mã Khuê trừng mắt nhìn chằm chằm Phương Chính, mặc dù hắn biết Phương Chính đang nói bậy, nhưng hắn thật sự muốn biết, hắn làm sao tiếp tục giật xuống đi! Vốn tưởng rằng hắn là một đại sư, kết quả nói lời không có tiêu chuẩn như thế, hắn đã rất khó chịu! Cho nên mới muốn làm khó Phương Chính.
Phương Chính chắp tay trước ngực:
- Như anh mong muốn, A Di Đà Phật!
Mã Khuê sững sờ, chỉ thấy ở sau lưng Phương Chính xuất hiện một cái rương, chất đầy bên trong đều là tiền!