Chương 102: Bần Tăng Thiếu Tiền Sao?
Phương Chính nói:
- Nơi này có ba trăm vạn, tự anh tới lấy đi. Nhớ kỹ, mỗi một xấp tiền anh lấy đi, tôi cũng sẽ lấy đi sức khỏe, thanh xuân, và trí tuệ của anh.
Mã Khuê ngàn vạn không nghĩ tới, hòa thượng trước mắt này lại giàu có như vậy, đúng là người cần không có, người có không cần! Lập tức cười, thầm nghĩ:
- Đây đúng thật là gặp được đồ đần! Tiền là vật hữu hình, nhưng sức khỏe, thanh xuân, trí tuệ là hữu hình sao? Tôi có thể lấy tiền đi, nhưng hòa thượng này làm thế nào lấy đi những vật vô hình kia chứ?
Thế là Mã Khuê không chút khách khí cầm lấy một xấp tiền, nhìn một chút, kiểm tra một chút, quả nhiên đều là tờ nhân dân tệ hoàn toàn mới, tuyệt đối là thật! Xúc cảm thật tuyệt! Một xấp là một vạn, Mã Khuê cầm tiền quên cả trời đất.
Nhưng cầm thì cầm, Mã Khuê cũng hoảng sợ phát hiện, trên tay hắn có thêm rất nhiều nếp nhăn! Da dẻ vốn chắc khỏe cũng biến thành lỏng lẻo nhão nhoẹt!
- Đây là có chuyện gì?
Mã Khuê vội vàng kiểm tra hai tay của bản thân, tất cả đều lão hóa rồi!
Mã Khuê giống như gặp quỷ, kêu lên:
- Đại sư, chuyện này... Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Phương Chính tuyên một câu Phật hiệu, sau đó nói:
- Thí chủ, bần tăng đã nói, dùng một trăm vạn mua thanh xuân của anh, một trăm vạn mua sức khỏe của anh, một trăm vạn mua trí tuệ của cậu. Đây chỉ là một trăm vạn đầu tiên, cũng là mua thanh xuân của anh! Anh vừa mới cầm lấy ba mươi vạn, một vạn một năm, bây giờ anh đã sáu mươi hai tuổi, anh muốn lấy thêm không a?
- Tôi không tin! Trên thế giới này, ai có thể lấy đi tuổi thọ của người khác? Anh đang gạt tôi!
Mã Khuê sắp điên rồi, cảnh tượng trước mắt đơn giản chính là dọa người! Không thể tưởng tượng nổi, giống như là ác mộng!
Phương Chính đảo tay một cái, một tấm gương xuất hiện, đưa cho Mã Khuê, nói:
- Tôi có thể lừa anh, nhưng tấm gương thì không, anh tự xem một chút đi.
Mã Khuê cầm lấy tấm gương, nhìn một chút, lập tức trợn tròn mắt, trong gương, mặt mũi hắn nhăn nheo, vẻ già nua hiện ra không sót chút nào! Mã Khuê thử làm ra vài biểu cảm, phía đối diện hoàn toàn tương ứng, đây đúng thật là hắn!
Mã Khuê thử thăm dò, lấy thêm một vạn, quả nhiên, trong nháy mắt, khuôn mặt của hắn lại già thêm một chút!
Mã Khuê bị dọa đến nhanh tay ném hết tiền trở về, kêu lên:
- Từ bỏ! Từ bỏ! Tôi không cần, trả lại cho anh! Trả lại tuổi thọ cho tôi!
Kết quả, hắn phát hiện, hắn vậy mà không lấy được tiền, cũng không trả lại được!
Phương Chính nói:
- Thí chủ, chẳng phải anh khát vọng tiền tài sao? Chẳng phải anh nguyện ý dùng thanh xuân đổi lấy sao? Chẳng phải anh cảm thấy có tiền mới có thể hạnh phúc sao? Tại sao không đổi nữa?
- Anh là hòa thượng yêu quái... Không đúng, anh là ma quỷ, trả lại tuổi thọ cho tôi! Trả lại cho tôi! Tiền tài mặc dù quan trọng, nhưng cũng không quan trọng bằng tuổi thọ, không có tiền, có thể kiếm! Mất mạng rồi, nhiều tiền lại có ích gì?
Mã Khuê kêu lên.
Phương Chính cười ha ha nói:
- Xem ra thí chủ không muốn đổi, đúng không?
Mã Khuê liên tục gật đầu nói:
- Không đổi, không đổi!
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, vậy thì không đổi!
Mã Khuê nhìn thấy số tiền trước mắt bay về phía cái rương trước mặt Phương Chính, cái rương đóng lại, sau đó bị Phương Chính ném ra sau lưng, biến mất không thấy nữa.
Một trận gió lạnh thổi đến, Mã Khuê rùng mình một cái, lúc này mới phát hiện, bản thân căn bản chưa hề đứng lên, mà vẫn một mực ngồi dưới đất a, mông có chút mát lạnh, hiển nhiên là đã ngồi một hồi lâu.
Lại nhìn tiểu hòa thượng trước mặt, vẻ mặt Mã Khuê trở nên vô cùng phức tạp.
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
- Thí chủ, đã suy nghĩ minh bạch?
Mã Khuê thở dài, đứng dậy, khom người hành lễ nói:
- Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, đại sư thần diệu! Tôi đã biết sai, ngày sau sẽ không như thế nữa. Đa tạ đại sư đã chỉ điểm sai lầm!
Phương Chính mỉm cười.
Mã Khuê cáo từ rời đi, mà bên trong Phật Đường có thêm một xấp tiền hương hỏa mới tinh.
Độc Lang chạy vào, mang tiền ra đặt vào trong tay Phương Chính.
Phương Chính cười ha ha nói:
- Xem chừng là khoảng một vạn, người này thật đúng là giàu có a.
Nói xong, Phương Chính đứng dậy, con sóc thuần thục lái xe lần nữa, dẫn theo Phương Chính về tới hậu viện, một người một sói một sóc con lại lần nữa phối hợp nấu cơm.
Mã Khuê xuống núi, leo lên một chiếc xe con, hàng nội địa.
- Tiểu hòa thượng kia thế nào?
Trên xe, một người đàn ông tuổi trung niên hỏi.
Mã Khuê nói:
- Thần nhân a! Đáng tiếc lại bị mù lòa.
- Thật sự lợi hại như vậy?
Nam tử trung niên hỏi.
- Thật, Mã Khuê tôi sống lâu như vậy, chưa bao giờ thấy qua đại sư nào lợi hại như thế! Đại ca, tôi vẫn cho là tôi yêu tiền, bây giờ mới biết, tiền chỉ là cái rắm a! Đại ca, sau khi trở về, anh vẫn nên tìm người khác lái xe cho anh đi, tôi muốn về nhà... Ai, nhớ vợ con.
Mã Khuê thở dài nói.
- Cậu có thể nghĩ thông suốt những chuyện này, điều này nói rõ hắn thật sự có bản lĩnh. Còn chuyện lái xe, không có lái xe, tôi không thể tự lái xe sao? Để cậu lái xe cho tôi, là thấy cậu cả ngày chơi bời lêu lổng, mới giúp đỡ em dâu trông chừng cậu! Tránh cho cậu lêu lổng khắp nơi...
Nam tử nói.
Mã Khuê nhếch nhếch miệng, một cước giẫm chân ga, đi.
Mà bên Phương Chính...
- Khục khục...
- Chi chi chi...
- Ngao ô...
Phương Chính bị khói đặc hắc cho liên tục ho khan, con sóc trên đầu trực tiếp biến thành con chuột, một thân đen thui...
Độc Lang tro bụi đầy người, đầu cắm vào trong đống tuyết, không ngừng giãy dụa, hiển nhiên là bị khói hắc vào trong mắt.
“Hệ thống, ngươi đây là muốn bọn ta bị chết đói sao!”
Phương Chính kêu lên trong lòng... Lần này Độc Lang tìm về bó củi quá ẩm ướt, vừa đốt lửa lên, kết quả khói đặc cuồn cuộn, một người, một sói, một sóc, tập thể đầu hàng.
“Chuyên gia của các ngươi có nói: "Nhịn ba ngày không đói chết người”, ngươi có thể coi như giảm cân.”
Hệ thống nói.
Hai mắt Phương Chính lật một cái, chỉ muốn mắng chửi người! Thế này cũng quá lừa người đi! Nhịn ba ngày không đói chết người? Là tên chuyên gia nào nói ra câu này, hắn cam đoan không đánh chết tên đó!
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Phương Chính vang lên.
- A? Lại có người gọi điện thoại cho ta? Đây là chuyện hiếm có a.
Phương Chính hiếu kì cầm điện thoại di động lên, dù sao cũng nhìn không thấy, tiện tay tiếp nhận.
Kết nối!
- Xin chào quý khách thân mến, đây là cửa hàng Porsche thành phố Hắc Sơn, cố vấn ô tô của ngài, Tiểu Vinh. Trong tiệm chúng tôi vừa tiếp nhận một nhóm xe Porsche 911, giá thị trường 245 vạn, nếu như đặt mua ngay hôm nay, ngài chỉ cần 240 vạn là có thể lái được chiếc xe ngài yêu thích.
- Khụ khụ, quấy rầy một chút, anh làm sao biết được số di động của tôi?
Phương Chính vừa nghe được là quảng cáo bán xe, thực sự có chút mộng bức, hắn là một tên hòa thượng, mỗi ngày ở trên núi, sao lại muốn lái xe? Đùa sao? Mặt khác, hắn rất hiếu kì, rất ít người biết số di động của hắn, ngay cả mấy người Phương Vân Tĩnh cũng không biết được, các cô cũng chỉ có thể liên lạc với Phương Chính thông qua Wechat mà thôi.
- Ây... Mối khách cũ đề cử.
Đối phương hơi chần chờ một chút, nói.
Hai mắt Phương Chính lật một cái, tiểu tử này nói láo cũng quá thiếu kỹ thuật đi, mối khách cũ đề cử? Người hắn quen biết, nghèo đến nỗi mua xe đạp cũng phải tính toán sổ sách, còn mua Porsche? Phương Chính biết, chuyện này hơn phân nửa là bắt nguồn từ năm mươi vạn thắng cược kia, về phần tin tức bị tiết lộ như thế nào, hắn cũng lười hỏi tới. Thế là Phương Chính hít sâu một hơi, chững chạc đàng hoàng, tức giận nói:
- Anh xem thường bần tăng a? Bần tăng là loại người thiếu thốn 5 vạn tiền sao? Không mua, không giải thích, cắt!
Phương Chính nói xong, trực tiếp ngắt điện thoại di động, đùa sao, hắn thiếu chính là 240 vạn!
Cố vấn tiêu thụ ở đầu dây bên kia chỉ biết trợn tròn mắt, nhìn xem tư liệu trong tay, nhìn nhìn lại điện thoại, một mặt giống như gặp quỷ, nói thầm:
- Chuyện này... Đầu năm nay hòa thượng đều giàu có như vậy sao?