Chương 103: Tiểu Hòa Thượng Muốn Mở Hội Tắm Phật
Đầu dây bên kia nghĩ thế nào, Phương Chính mặc kệ, chặn số điện thoại di động của đối phương mới là chuyện nên làm, một tên hòa thượng như hắn, mua xe làm gì? Nếu có máy bay, hắn ngược lại còn có thể suy tính một chút.
Hai ngày sau ngược lại là yên lặng trôi qua, ba ngày thoáng cái là qua, Phương Chính quả thật lại có thể nhìn thấy đồ vật, hơn nữa, trong mắt hắn, những vật này trở nên đặc biệt rõ ràng! Loại cảm giác này, giống như là ti vi trắng đen đột nhiên đổi thành TV 4K HD, cảm giác thật tuyệt!
Thời gian trôi qua nhanh chóng, có lẽ là bởi vì sự kiện tranh tài thư pháp, hoặc là bởi vì mấy đôi vợ chồng lên núi cầu con cái đều linh nghiệm, hơn nữa, đều là tâm tưởng sự thành, thanh danh của Nhất Chỉ miếu bắt đầu lan truyền ra ngoài.
Tóm lại, chùa miếu nhỏ của Phương Chính vậy mà bắt đầu có người lục tục kéo đến! Mặc dù bởi vì đang mùa đông, trời lạnh, tuyết lớn, đường núi khó đi, người tới đều là thôn dân phụ cận, nhưng Phương Chính vẫn mười phần vui vẻ.
Mỗi ngày quét dọn chùa miếu, nhìn khách hành hương ngẫu nhiên đi tới, bắt chuyện hai câu, sau đó dâng một nén nhang, gửi lên nguyện vọng.
Mỗi lần như vậy, Phương Chính đều sẽ phi thường vui vẻ nhìn đối phương rời đi, sau đó đóng lại cửa lớn, lật đi lật lại xung quanh bồ đoàn, xem xem có để lại thứ gì không...
Nhưng đại đa số lần Phương Chính đều phải ôm thất vọng, không có tiền! Một cọng lông cũng không có!
Hơn nữa, ngay cả một nén cao hương cũng không có, trên cơ bản đều là đốt hương phổ thông, đối với chuyện này, Phương Chính cũng chỉ có thể khẽ lắc đầu. Người ta cũng chỉ là không đốt cao hương, hắn cũng không thể cưỡng chế a? Cho nên, ngoại trừ lắc đầu, cũng không có biện pháp gì.
Một tháng cứ như vậy trôi qua, cũng lần đầu tiên trong tình huống bình thường, hương hỏa đạt tới hai mươi nén hương, Phương Chính nhìn xem số hương hỏa này, cười đến sái quai hàm! Đây chính là thu hoạch trong một năm của Nhất Chỉ miếu ngày xưa a! Hiện tại một tháng đã làm xong, hắn phát hiện, nhiệm vụ một trăm nén hương cũng không có khó như tưởng tượng a.
Hàng ngày chơi đùa với sói, trêu chọc con sóc, cuộc sống thế này cũng là thanh nhàn tự tại.
Tháng mười hai, trong thôn lại thích gọi là tháng chạp.
Vào tháng chạp, hương hỏa của Nhất Chỉ miếu lại càng thêm thịnh vượng, gần như là mỗi ngày đều có người đến! Phương Chính cũng lần đầu tiên có cảm giác sảng khoái khi làm trụ trì trụ trì, mỗi ngày đứng chờ trước cổng, gặp mặt chào hỏi mọi người, cảm giác đó, một chữ thoải mái đâu thể diễn tả hết được?
Đúng lúc này, Dương Hoa chạy lên núi, nhìn thấy Phương Chính, cười ha ha nói:
- Trụ... Trụ trì! Ách, gọi như vậy a?
Phương Chính cười khổ nói:
- Dương thí chủ, anh muốn gọi thế nào thì cứ gọi thế đấy, nghe anh gọi trụ trì, luôn cảm thấy không được tự nhiên lắm a.
Dương Hoa cười hắc hắc nói:
- Được rồi được rồi, thím cậu mang thai còn chưa có qua ba tháng, không tiện lên trên núi. Có điều, bà ấy để cho tôi tới hỏi thăm cậu một chút, mắt thấy ngày Bát Tịch mồng tám tháng chạp sắp đến, Hồng Nham Tự ở phụ cận đã sớm tuyên bố, ngày mồng tám tháng chạp năm nay sẽ mở Hội Tắm Phật, đãi cháo Bát Tịch. Nhất Chỉ miếu này của cậu có tổ chức hay không a? Nếu có làm, thím cậu sợ cậu một mình không đủ sức, để cho tôi lên núi hỗ trợ cho cậu.
Phương Chính nghe xong, lập tức ngây ngẩn cả người!
Ngày Bát Tịch mồng tám tháng chạp? Hội Tắm Phật?
Sau đó bừng tỉnh đại ngộ, mấy ngày nay chỉ chú ý hương hỏa, kém chút quên mất một chuyện này!
Nói về Hội Tắm Phật, đây là một trận thịnh hội của Phật môn, thời gian tổ chức chính là ngày mùng tám tháng chạp hàng năm. Một ngày này, dân gian còn hay gọi là ngày Tết Bát Tịch, Phật môn lại gọi là ngày Thích Già Như Lai thành đạo, tức là ngày Thích Ca Mâu Ni thành đạo hoặc ngày Phật thành đạo, xem danh tự biết ý tứ, ngày này là thời điểm Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni ngồi dưới gốc cây Bồ Đề tu hành thành Phật. Cho nên Phật môn khắp thiên hạ đều chúc mừng ngày này!
Mà trong ngày Phật thành đạo, có những việc cần phải làm không thể thiếu, ngoại trừ Tắm Phật, chính là mời người trong thiên hạ ăn cháo Bát Tịch. Dân gian gọi đây là cháo Bát Tịch, nhưng Phật môn còn gọi là cháo Thất Bảo Ngũ Vị.
Càng về sau, từ Phật môn ảnh hưởng đến thế tục, bắt đầu hình thành tập tục mừng ngày Tết mùng tám tháng chạp, ăn cháo Bát Tịch như bây giờ.
Nhưng mà Nhất Chỉ miếu chỉ là miếu nhỏ, trước khi, cơm ăn mỗi ngày đều phải tính toán chi li, tự nhiên không có năng lực tổ chức Hội Tắm Phật. Đã nhiều năm như vậy, lão hòa thượng Nhất Chỉ chưa bao giờ tổ chức Hội Tắm Phật, ngược lại là mỗi lần đến ngày này, đều sẽ nói thầm:
- Nếu như có một ngày, Nhất Chỉ miếu cũng có thể tổ chức một ngày Hội Tắm Phật thì tốt biết bao nhiêu... Ai...
Nghĩ đến Nhất Chỉ hòa thượng, thở dài một tiếng, Phương Chính không cần suy nghĩ mà nói:
- Ngày mồng tám tháng chạp năm nay, bần tăng không chỉ muốn đãi mọi người ăn cháo Bát Tịch, mà còn muốn tổ chức Hội Tắm Phật, cùng thế nhân gột rửa tâm linh, tịnh hóa bản thân!
- Cái gì? Cậu muốn tổ chức Hội Tắm Phật? Chuyện này... Có vẻ như từ trước tới giờ cậu chưa từng tổ chức a?
Dương Hoa trừng mắt hỏi Phương Chính.
Phương Chính cười nói:
- Bần tăng tự nhiên là chưa từng tổ chức a, có điều, chưa ăn thịt heo, còn chưa từng thấy heo chạy a? Hội Tắm Phật, cũng không có gì khó khăn.
- Phương... Phương Chính, đãi cháo Bát Tịch, cậu biết làm vậy cần bao nhiêu tiền a?
Dương Hoa hỏi.
Phương Chính nghe xong, lập tức trợn tròn mắt! Kém chút quên đi, muốn mở hội này cũng không phải là không bỏ tiền, đãi cháo Bát Tịch, nếu chỉ có hai ba người cũng không tính là gì, nếu người đến khoảng tám mươi một trăm, Phương Chính xem chừng, một chút vốn liếng của bản thân căn bản không đủ dùng a!
Ngay thời điểm trong lòng Phương Chính đang chột dạ...
“Đinh! Ngày lễ Phật môn, hệ thống đưa tặng tất cả vật liệu, đưa tặng ngoài định mức phương pháp phối chế bí truyền và phương pháp nấu cháo Thất Bảo Ngũ Vị, tất cả nguyên liệu đều lấy từ dưới chân núi Linh Sơn, do Phật tử trồng! Cho nên, ngươi không cần lo lắng vấn đề nguyên liệu nấu cháo Bát Tịch, chuyện ngươi nên lo lắng, chính là ngày đó sẽ có người tới hay không.”
Phương Chính nghe xong, kém chút khóc òa lên, trong lòng nói:
“Hệ thống, anh em chí cốt! Chờ ta hoàn tục, thưởng cho ngươi một cô nương!”
Hệ thống:
“2#$@...”
Có hệ thống hậu thuẫn, Phương Chính còn sợ gì nữa, lập tức trở nên tài đại khí thô, nhưng mà trên mặt vẫn bất động thanh sắc, một bộ dáng cao thâm mạt trắc, cười nói:
- Chuyện này thí chủ không cần lo lắng, bần tăng tự có biện pháp.
- Ách, đùa hay thật a?! Được! Tôi ủng hộ cậu! Nhưng mà một mình tôi có lẽ là không đủ, trở về tôi sẽ gọi cả hai vợ chồng Dương Bình đến giúp đỡ. Xem xem có ai nhàn rỗi, đều lôi kéo tất cả đến giúp!
Dương Hoa vừa nghe được Phương Chính muốn làm thật, lập tức phấn chấn tinh thần, hưng phấn nói.
Phương Chính nghe xong, trong lòng khẽ động, chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn sớm một chút, dạy luôn phương pháp nấu cháo, chẳng phải là bản thân có thể có được một khoảng thanh nhàn? Phương Chính tái phát bệnh ung thư lười, lập tức muốn gật đầu.
Kết quả...
“Đinh! Ngươi muốn mở Hội Tắm Phật, đãi cháo Bát Tịch, món cháo Bát Tịch này nhất định phải do ngươi tự nấu ra mới có ý nghĩa.”
Hệ thống nói.
Phương Chính khẽ đảo hai mắt nói:
“Đại ca, ngươi biết lúc đó sẽ có bao nhiều người đến a? Nếu có mấy trăm người tới, ngươi xác định là nấu cháo, không phải là nấu ta? Nếu ta mệt đến chết, ngươi phủi mông một cái rồi đi. Vậy ta làm sao bây giờ?”
Hệ thống tiếp tục nói:
“Chỉ là nhắc nhở hữu nghị mà thôi, ngươi có thể để cho bọn hắn hỗ trợ. Nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi, cháo Bát Tịch mà hệ thống tặng cho ngươi không chỉ có tác dụng để ăn, cháo này có thể tẩy rửa tâm linh, đồng thời làm thông suốt huyết mạch tinh khí thần của con người, khiến người ta mặt mày rạng rỡ, loại trừ ám tật! Có bệnh trị bệnh, không bệnh thì phòng ngừa! Nhưng mà, nếu để người khác hỗ trợ nấu cháo, tác dụng tăng thêm này cũng không còn. Không phải ta xem thường ngươi, mà là hi vọng ngươi có thể nhìn rõ hiện thực, với danh tiếng của Nhất Chỉ miếu hiện nay mà nói, ngày đó có thể có mấy người đến, thật khó mà nói.”
Phương Chính ngẫm lại thật đúng là như vậy, huống hồ, người có thể đến, hơn phân nửa đều là thôn dân dưới núi, mọi người đều có ân với hắn, một lần đãi cháo Bát Tịch cũng không làm thể đến nguyên trấp nguyên vị, cũng không khỏi quá vô nghĩa a.