Chương 105: Cái Giá Của Việc Ăn Một Mình
Vẻ đẹp, hương vị càng tuyệt hơn!
Hương thơm của gạo, mùi thơm ngát của hạt sen, táo chín ngọt nồng, mười tám loại nguyên liệu nấu ăn tỏa ra đủ loại hương vị, Phương Chính vậy mà cũng có thể tinh tế ngửi ra được! Sau khi dung hợp, càng hóa thành một hương vị thơm ngát đặc biệt, ngửi một chút, thanh thần tỉnh não, cảm giác cực kỳ thoải mái!
- Tốt, tốt, tốt a!
Phương Chính chỉ cần xem và ngửi, cũng đã xác định, đây tuyệt đối là cực phẩm nhân gian!
Đúng lúc này, bả vai Phương Chính chợt nhẹ, một cái bóng nhỏ bé khẽ động một cái đã lao thẳng về phía cháo Bát Tịch, Phương Chính phản ứng thần tốc, một tay chụp lấy, chính là con sóc!
Tiểu tử này bị bắt lại, còn không vui, quyền đấm cước đá, một bộ tư thế:
“Ngươi không cho ta ăn, ta liều mạng với ngươi!”
Phương Chính trừng mắt nhìn con sóc một cái, nói:
- Ha ha, ngươi còn dám kêu gào với bổn trụ trì? Có tin ta bắt nhốt ngươi lại hay không?
Tiểu tử này không phục, kêu lên chi chi chi.
Phương Chính sờ sờ đầu trọc nói:
- Ăn hai hạt thông của ngươi, ngươi lại muốn uống một bát cháo Bát Tịch của bần tăng? Chút tính toán nhỏ nhặt này ngươi cũng nghĩ ra được? Ngươi muốn uống cũng được thôi, chờ bần tăng nếm xong, sau đó mới đến phiên ngươi.
- Chi chi chi...
- Còn không chịu? Nhốt ngươi lại!
Phương Chính nói xong, đặt con sóc lên trên bếp lò, cầm lấy một cái chén lớn, loảng xoảng một tiếng đã chụp con sóc vào bên trong! Ngoài miệng nói:
- Muốn đoạt khẩu phần lương thực của ta? Im lặng suy nghĩ cho tỉnh lại đi!
Phương Chính xử lý xong con sóc, cúi đầu chuẩn bị húp cháo, cúi đầu xuống, Phương Chính đen cả mặt! Cháo đâu? Cháo đâu? Cháo đâu?!
Phương Chính đột nhiên quay đầu, chỉ thấy một cái mông sói vừa chạy ra khỏi cửa lớn phòng bếp!
- Tên trời đánh nhà ngươi, quay lại đây cho bần tăng! Buổi tối hôm nay ta muốn ăn thịt chó!
Phương Chính lập tức nổi giận, ngàn phòng vạn phòng khó phòng cướp nhà a! Ngăn cản được một tên tiểu tặc, lại bị Độc Lang ngư ông đắc lợi! Sau lưng rơi xuống một tia chớp, Phương Chính đã thành thói quen, chẳng thèm để ý!
Phương Chính xách lên cây chổi, lập tức đuổi theo... Độc Lang thấy vậy, nhanh chân phi nước đại, khi quyết định hành sự, hắn cũng biết sẽ phải thảm, nhưng mà ngẫm lại hương vị của cháo Bát Tịch, không hối hận a! Mỹ vị a! Ăn ngon hơn thịt nhiều! Ăn ngon hơn cả Linh mễ! Ngon hơn bất cứ thứ gì!
- Ngươi dừng lại cho bần tăng! Còn không chịu dừng lại, tối nay đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm!
Phương Chính đuổi không kịp Độc Lang, dứt khoát lớn tiếng uy hiếp.
Độc Lang ngao ngao kêu lên.
- Hắc! Ngươi còn muốn lên trời? Ăn một bữa no bụng, ba ngày không đói bụng? Được thôi! Bỏ đói ngươi ba ngày! Ngày mai bần tăng sẽ nấu lượng lớn cháo Bát Tịch, không có phần ngươi!
Phương Chính kêu lên.
Độc Lang nghe xong, trong đầu hồi tưởng lại hương vị tuyệt mỹ kia, chân mềm nhũn, lập tức ngừng lại, sau đó ngoắt ngoắt cái đuôi, lè lưỡi, nện từng bước nhỏ quay trở về, một bộ dáng cúi đầu khom lưng, đúng là một tên nịnh hót a, đồng thời không ngừng ô ô kêu lên.
- Ba ba ba ba!
Phương Chính vung lên cây chổi trực tiếp hành hung một trận, nhưng mà Độc Lang da dày thịt béo, Phương Chính cũng không có khả năng hung ác dốc hết khí lực mà đánh, cho nên con hàng này căn bản không sợ đau, chỉ là bị đánh nhảy tưng tưng tại chỗ giống như con thỏ. Đồng thời kêu lên ô ô, phảng phất như đang giải thích điều gì.
- Hắc! Ngươi chỉ là muốn nếm thử hương vị, nếm! Nếm?! Nếm một ngụm, ngươi trực tiếp uống cạn sạch một bát cháo lớn của bần tăng như vậy sao? Nhịn không được? Nhịn không được, ngươi cũng dám nếm? Xem chổi! Cơm tối hết rồi!
Phương Chính cũng phát hiện, dưới tình huống không sử dụng nhiều khí lực, căn bản đánh không đau tên Độc Lang này, ngược lại, nhìn xem cây chổi sắp hỏng, Phương Chính đau lòng a, trong chùa miếu cũng không có mấy cây chổi, hư một cái là mất một cái a!
Thế là Độc Lang thoát được rồi, vẫy vẫy đuôi, cười ha hả đi theo sau mông Phương Chính. Ăn cũng đã ăn, chịu đánh một chút cũng không thiệt thòi...
Cùng lúc đó, loảng xoảng một tiếng, con sóc xốc lên cái chén lớn, chạy đến, lập tức thấy được chén cháo nhỏ bị Độc Lang ăn sạch sành sanh, lập tức giận đến nỗi chi chi gọi bậy, nhưng mà chưa từ bỏ ý định, hắn vẫn bổ nhào vào bên cạnh chén nhỏ, kết quả, ngạc nhiên phát hiện, bên trong vẫn còn có một viên hạt sen! Đôi mắt con sóc lập tức sáng lên, hưng phấn chạy ba vòng quanh chén nhỏ, chi chi kêu lên, phảng phất như đang chúc mừng điều gì, sau đó mới chuẩn bị ăn một bữa!
Tiểu tử này tung người một cái, nhảy dựng lên, đang muốn bắt đầu ăn!
Nhưng mà!
Ông!
Một đạo hoàng quang hiện lên, bát cháo mất rồi!
- Kít!
Tiểu tử này một mặt bi phẫn, gào thét!
Bành!
Đầu đập thẳng xuống, đập lên trên bếp lò, con sóc ôm đầu, tức giận đến nỗi oa oa kêu to! Nhảy lên trên mặt đất, bắt lấy một khối đá nhỏ, một bộ tư thế ta quyết báo mối thù này, giết thẳng ra ngoài!
Kết quả, vừa ra khỏi cửa, lập tức nhìn thấy Phương Chính dẫn theo Độc Lang trở về.
- Ai u, tiểu tử này, ngươi đây một bộ dáng đằng đằng sát khí, trong tay còn mang theo hung khí, thế nào, muốn gương cờ khởi nghĩa, tạo phản a?
Phương Chính thấy sóc con ngẩng đầu ưỡn ngực, tay cầm hòn đá, một bộ tư thế muốn tìm người liều mạng, lập tức vui vẻ.
Sóc con nghe xong, tức giận chi chi gọi bậy, nhảy loạn tại chỗ, một bộ dáng muốn tức điên.
- Được rồi, ngươi cũng chớ có nổi giận với bần tăng, bần tăng cũng không có ăn được cháo, đều bị tên chết tiệt này ăn. Ngươi tức giận, cứ tùy tiện đánh, nếu hắn dám hoàn thủ, bần tăng giúp ngươi thu thập hắn.
Phương Chính nói.
Con sóc nghe xong, bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Độc Lang.
Độc Lang thì hai mắt nhìn trời, phảng phất như chuyện gì cũng không biết.
- Chi chi chi!
Con sóc vừa xác định Phương Chính sẽ làm chỗ dựa cho hắn, lập tức vênh váo trùng thiên, trực tiếp giết tới, vung lên hòn đá nhỏ lập tức hành hung một trận. Kết quả... Độc Lang nằm tại chỗ, thản nhiên gãi ngứa, về phần con sóc đánh đập? Không có cảm giác...
Nhưng mà rất nhanh, Độc Lang không thể tiếp tục thản nhiên.
Giờ ăn cơm, Phương Chính dời cái bàn viết chữ ra tới hậu viện, đám người trong thôn mang cái bàn này lên núi, cũng không có mang xuống lại, trực tiếp đưa cho Phương Chính.
Bây giờ Phương Chính cũng là người có cái bàn ăn cơm.
Phương Chính ngồi ở một bên, con sóc ngồi trên mặt bàn, trước mặt là một nắm cơm, Phương Chính ăn Linh mễ, uống nước sạch vô căn, một bộ dáng vô cùng hưởng thụ.
Con sóc học theo, cũng chép chép miệng.
Bên cạnh bàn, Độc Lang đứng thẳng người lên, hai trảo chống trên mặt bàn, le đầu lưỡi, một mặt khát vọng, nhưng lại bị Phương Chính và con sóc không để ý đến.
- Ô ô...
- Ngươi đã húp cháo, còn ăn cơm gì nữa? Hôm nay phải dạy cho ngươi một bài học, chùa miếu chúng ta cũng có quy củ! Ăn vụng đáng xấu hổ!
Phương Chính nói.
Con sóc cũng kêu lên hai câu, mặc dù Độc Lang nghe không hiểu, nhưng cũng coi như là biểu hiện thái độ của bản thân.
Độc Lang nghiêng đầu một cái, chạy qua một bên, tốt nhất là mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng mà...
- Chẹp chẹp...
Phương Chính vừa ăn vừa chép chép miệng, thỉnh thoảng hô lên hai câu:
- Thật là thơm! Thơm quá a!
Con sóc càng quá phận, cầm nắm cơm đi đến bên cạnh Độc Lang, cũng không ăn, chỉ hà hơi về phía Độc Lang! Mùi thơm của Linh mễ thổi tới trên mũi Độc Lang, Độc Lang buồn bực quay đầu! Con sóc lập tức đổI hướng, tiếp tục thổi hơi...
Nhìn xem hai tên này làm ầm ĩ, Phương Chính cũng cười.
Phương Chính cơm nước xong xuôi, cũng coi như là đã trừng phạt tội tham ăn của Độc Lang, thế là gõ gõ cái bàn nói:
- Ngươi thật sự không ăn à?
Độc Lang ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong cái tô bồn hoa của hắn đã có cơm gạo! Mới đó hắn vẫn còn buồn bã ỉu xìu, lập tức tỉnh táo tinh thần, hấp tấp chạy tới ăn cơm, về phần chút buồn bực bị đùa giỡn vừa rồi, sớm đã quên đi.
Vào đêm, 0 giờ, rốt cục Phương Chính cũng nghe được thanh âm nhắc nhở của hệ thống.